Chương trước
Chương sau
-Trần thí chủ, ngươi lần này chạy tới đây là vì Thiên Đạo Quả sao?
Tên hòa thượng tên Vô Tâm hỏi, vì lúc trước cũng có khá nhiều người đã đi về phía này, nên hắn nghi hoặc.
-Hằng nhi, Thiên Đạo Quả là gì?
Trần Phong nghe tên cũng bất ngờ, thôi thì hỏi Hệ Thống cho chắc, vì nó câu thông thiên đạo của vị diện, cũng như là một cuốn bách khoa toàn thư, cái gì người ta biết trên thế giới này thì Hệ Thống đều biết.
-Thiên Đạo Quả là một loại Linh Quả, bên trong ẩn chưa mảnh vỡ pháp tắc thiên địa, sau khi nó thành thục công tử ăn vào , sau đó luyện hóa rồi lĩnh ngộ một ít pháp tắc trong đó, từ đó khi đột phá Luyện Hư Kỳ sẽ dễ dàng hơn.
Hằng nhi nói một hơi, giải thích cặn kẽ công dụng của Thiên Đạo Quả, nghe xong hắn cũng cảm thấy hứng thú, hiện tại hắn sắp đột phá Hóa Thần hậu kỳ, cách cảnh giới Luyện Hư không còn xa, nếu có Thiên Đạo Quả sẽ dễ dàng lĩnh ngộ một ít pháp tắc không gian hơn.
Nếu có cả cây thì nhổ về trồng vào Cửu Tôn Tháp, sau này cho chúng nữ nhân của mình thì cũng là một việc không tồi.
-Đúng vậy, ta vì Thiên Đạo Quả mà tới, xin hỏi ba vị nó ở nơi nào?
Trần Phong nhanh chóng gật đầu thừa nhận, Thiên Đạo Quả này hắn định rồi, ai cũng đừng hòng cướp được.
-À, nghe mọi người nói là ở trên ngọn núi phía trước, cũng có vô số người qua đó chờ Thiên Đạo Quả thành thục rồi ra tay cướp đoạt, cũng có thể nói đây là một cơ duyên lớn, nếu thí chủ chậm mộ bước không chừng cái gốc cũng không còn.
Vô Tâm một tay chắp trước ngực, ôn tồn lễ độ nói , cứ như là một vị đắc đạo cao tăng, nhưng nhìn vào vẫn thấy không phải là thứ tốt lành gì.
-Tiểu tử, nhanh qua đó, Bản Hoàng giúp ngươi cầm xuống, nơi đó nếu là đông người như vậy, ta phải chơi một hồi.
Hắc Ám Tà Long nhanh chóng truyền âm cho Trần Phong, nó cũng muốn hoạt động sau nhiều năm bị trấn áp a.
-Đa tạ ba vị, chúng ta cáo từ trước, các ngươi có theo chúng ta cùng đi không:?
Trần Phong hướng ba người hỏi.
-Không, chúng ta là người tu đạo, lần này vào đây chỉ vì lịch luyện, trảm yêu trừ ma, mang lại hòa bình cho nhân loại, các loại tranh đoạt chém chém giết giết chúng ta không tham gia, cáo từ chúng ta đi trước, sau này có duyên gặp lại.
-Chúc hai vị có thể giành được Thiên Đạo Quả.
Ba người của Vô Đạo Tông từ chối, cáo từ Trần Phong rồi dứt khoác bay đi không chần chờ, bộ dáng phong lưu tiêu sái, không vướng bận trần giang.
-Khà khà, tiểu bò sữa có nên cảm tạ chúng ta cứu ngươi một mạng không, có nghĩ là sẽ làm tọa kỵ của Bản Hoàng.
Hắc Ám Tà Long ngẩn lên cái đầu nhỏ, nhìn Sở Diệu Y gian tà mở miệng nói.
-Ngươi!...
Sở Diệu Y kinh hãi, cái âm thanh này nàng vô cùng quen thuộc, và nàng hận nhất chính là hắn, không ngờ tên kia là một con Yêu Thú biến thành, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói không nên lời.
-Được rồi, ta cứu ngươi một lần, có phải là rất cảm động, trong đầu chắc đang nghĩ lấy thân báo đáp ta a...
Trần Phong nhìn chăm chú Sở Diệu Y nâng cằm nàng lên thổi một hơi vô sỉ nói, lúc này hắn mới phát hiện dung mạo Sở Diệu Y này là đang dịch dung, hèn gì có dáng người nóng bỏng như thế, mà nhan sắc không tới nổi khuynh sắc khuynh thành thì thấy là lạ.
-Nếu tiểu đệ đệ muốn, thì bất cứ lúc nào tỷ tỷ cũng có thể lấy thân báo đáp nha.
Sở Diệu Y cũng không tức giận, lại giỡ ra một bộ dáng dâm đảng, vươn ra đầu lưỡi thơm tho liếm lấy vành tai Trần Phong khiêu khích.
-Hừm, đại yêu tinh ta quyết định rồi, sẽ thu ngươi.!
Trần Phong vỗ một tát vào mông nàng, Sở Diệu Y thẹn thùng che mông, thừa cơ hội nàng buông lỏng tâm thần, Trần Phong liền ném vào bên trong Cửu Tôn Tháo, hắn muốn biết nàng có nhan sắc như thế nào mà phải đi dịch dung.
-Đi thôi, đi đoạt Thiên Đạo Quả.
Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long nở một nụ cười đầy tà ác, rồi phi thân lên đi về phương hướng có Thiên Đạo Quả, hắn muốn lần này phải đánh ra danh tiếng.
Trần Phong nhanh chóng đi tới nơi Thiên Đạo Quả sinh trưởng, trên bờ vai thì Hắc Ám Tà Long đang há mồm mà đón gió, rất là đáng yêu.
Trần Phong đi tới một ngọn núi, trên ngọn núi lại xuất hiện một cái hồ nước diện tích khoảng 20m, ở giữa hồ là một tiểu đảo, trên tiểu đảo sinh trưởng một cây ăn quả còn cao hơn 5m.
Đó chính là cây Thiên Đạo Quả, Trần Phong tra xét một lượt thì bất ngờ là có hơn trăm trái Thiên Đạo Quả, đang chuyển màu từ xanh sang vàng óng, nó cũng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh, để tẩm bổ cho trái cây của mình.
Thiên Đạo Quả này to hơn quả trứng gà một tý, từng dòng năng lượng huyền ảo đang phiêu phù lượn lờ, Trần Phong có thể cảm nhận một lực lượng kỳ lạ bên trong Thiên Đạo Quả, chắc chắn đó là mảnh vơ pháp tắc thiên địa rồi.
Hắn quyết định phải bứng nguyên cây về, trồng bên trong Dược Viên của mình, sau này cho chùng nữ ăn để lĩnh ngộ một phần pháp tắc.
Lúc này phương viên phụ cận tụ tập rất đông người, ít nhất cũng có hơn ba trăm người đang nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo Quả chờ nó trưởng thành.
Trần Phong cũng nhìn vào đám người, thấy rõ hai huynh đệ Hoa Vô Khuyết cùng vài tên đệ tử Huyền Minh Tông, còn Nhạc Tử Phong thì chạy đâu không thấy, còn lại đều là tán tu cùng các thế lực khác, thực lực ai cũng đều bất phàm.
Người thì đi theo đoàn đội, người thì đi một mình, xung quanh là âm thanh náo nhiệt vang lên, không ít người đem ra thịt Yêu Thú bắt được vừa ăn vừa trò chuyện đợi Thiên Đạo Quả thành thục.
Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long đáp xuống một cái cây gần đó quan sát hiện trường, nơi này toàn là tu sĩ Hóa Thần trở lên, một khi Thiên Đạo Quả thành thục ắt sẽ gây ra tranh đoạt, người chết sẽ không ít.
Hắc Ám Tà Long đáp xuống nhánh cây, nhanh chóng biến thành bộ dáng bỉ ổi hèn mọn như cũ, nhưng trên người lại khoác áo bào đạo sĩ giống như tên Vô Lại trước đó, không còn là một bộ hắc bào rách rưới.
-Ặc, ngươi lấy đâu ra bộ quần áo này?
Trần Phong kinh ngạc há to mồm, tên này không biết lấy đâu ra bộ đồ của đám Vô Đạo Tông hồi nãy.
-Ngươi tầm mắt quá kém cỏi, Bản Hoàng là ai chứ, khi bọn người kia vừa xoay người ta vô thanh vô tức trộm đi không gian pháp bảo của bọn hắn giấu trong tay áo.
-Thấy sao? có phải là rất sùng bái Bản Hoàng, chỉ cần... A...
Hắc Ám Tà Long dương dương đắc ý, cầm trên tay ba cái túi càn khôn, thì ra ba tên kia không sài nhẫn trữ vật, mà dùng túi càn khôn chức năng cũng không kém gì nhẫn, nhưng rất dễ bị đoạt, vì thế là làm lợi cho con tiện Long này.
Nhưng mà câu nói chưa nói hết dã bị Trần Phong đạp cho một cước, té xuống từ trên cây, Trần Phong không cần nghĩ cũng biết tiếp theo hắn muốn nói gì.
Hắc Ám Tà Long bị một cước đạp xuống, liền nhìn về tràng cảnh trước mặt, khóe miệng giương lên một nụ cười tà ác, nhanh chóng lao về giữa hồ nước đứng trước cây Thiên Đạo Quả, giả vờ ho khan vài tiếng nhìn đám người nói.
-Khục...khục bần đạo xin chào chư vị thí chủ có mặt tại đây.
Lúc này cũng không ít người chú ý tới Hắc Ám Tà Long, hắn trên thân khoác đạo bào, tay cầm phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hắn một tay chắp trước ngực, thần thái đoan trang vô cùng, cả người đều tràn ngập thần thánh, nhưng trên mặt không giấu được vẻ hèn mọn của mình, làm cho nhiều người bắt đầu khó chịu.
Trần Phong cũng là híp mắt đứng trên cây xem Hắc Ám Tà Long diễn trò, chắc chắn lần này cũng sẽ có vô số người tức chết.
-Từ đâu ra đạo sĩ thúi, cút sang một bên đừng động vào Thiên Đạo Quả đang thành thục.
Một tên cường giả tu vi Hóa Thần trung kì , khó chịu không nhịn được lên tiếng.
-Chư vị thí chủ, cả cây Thiên Đạo Quả này là của bần đạo, các ngươi vẫn là ngoan ngoãn cút nhanh a.
Hắc Ám Tà Long mở miệng nói, ngữ khí vô cùng ôn hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo, vừa mở miệng đã bảo tất cả xéo đi, mà lại lúc nói chuyện dáng vẻ hiền lành, thần sắc vô cùng hòa ái, cứ như là một vị tu sĩ đắc đạo không nhiễm khói lửa nhân gian.
-Con mẹ nó, từ đâu chui ra một tên đạo sĩ thúi, ngươi có biết nói chuyện hay không?
Có người không nhịn được bắt đầu mắng chữi.
-Ta nhận ra áo bào trên người hắn, hình như là người của Vô Đạo Tông.
Có người nhìn thấy quần áo trên người Hắc Ám Tà Long liền nhận ra thân phân, nếu có ba tên Vô Đạo Tông ở đây biết Hắc Ám Tà Long kéo thù hận cho bọn họ chắc chắn sẽ tức giận một ngụm máu phun ra tới.
Lời của một tên cường giả vừa ra, nhất thời toàn trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn vào bộ đạo bào Tà Long khoác trên người, gặp hắn bộ dáng đường đường, lời nó ôn tồn lễ độ, nhìn bề ngoài thì ra là người của Vô Đạo Tông.
Vô Đạo Tông ở Tây đại lục cũng là một thế lực của người tu hành, ai cũng biết họ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhưng hôm nay lại lòi ra một tên đạo sĩ lời nói nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng ý nghĩa câu nói lại bá đạo như vậy làm mọi người không thể bỏ xuống mặt mũi này.
-Đạo Sĩ , ta khuyên ngươi một câu, vẫn là không nên tranh vào vũng nước đục này,các đại môn phái chúng ta tranh đấu, ngươi vẫn nên đi cứu dân tế thế thì hơn.
Huyền Vô Nhai xem cũng là mở miệng khuyên, khiến không ít người gật đầu, dù gì Vô Đạo Tông, cũng không tranh chấp thế sự mà còn giúp đỡ người, nên không ai lao lên động thủ với Hắc Ám Tà Long.
Hắc Ám Tà Long ngẩn đầu nhìn vào Huyền Vô Nhai, nhếch lên một nụ cười hèn mọn, thần sắc đạm mạc, một tay đưa trước ngực, một tay cầm phất trần gác lên, có văn nhã mở miệng nói.
-Vị thí chủ này hiện tại đang đánh rắm à? mà lại vừa thôi lại vừa vang, các đại môn phái là cái chim gì bần đạo không biết, nhưng cây Thiên Đạo Quả này là của bần đạo , các ngươi vẫn là nghe lời bần đạo khuyên cáo từ đâu tới đây, thì mau mau cút về nơi ấy đi, đó mới là vương đạo.
Hắc Ám Tà Long vẫn như cũ, giọng nói vẫn ấm áp ôn nhu như vậy, thần sắc bình thãn không một tia gợn sóng, mang theo ngữ khí của cao thủ đắc đạo dạy bảo.
Nhưng lời nói lại làm cho người ta lão huyết cuồng phún, rất nhiều người ở đây đều có xúc động muốn đi lên đánh người, Huyền Vô Nhai cho ra lời khuyên thì lại bảo là đánh rắm, làm hắn tức giận gương xanh xám.
Trần Phong đứng trên cây xem Hắc Ám Tà Long biểu diễn cũng là bội phục, hận liền không thể đi qua để lưu lên mặt hắn vài giấu giày, quá vô sỉ rồi.
-Mé nó, đạo sĩ thúi này cái miệng cũng quá ác đi.
-Quan trọng hơn là hắn còn ra vẻ của một cao nhân, nhưng tên đạo sĩ này rất tiện, các ngươi nhìn xem gương mặt hèn mọn của hắn.
-Tiện đạo sĩ a, quả thật đúng với cái tên Vô Đạo, đây mới thật sự là bên ngoài ra vẻ đạo mạo, bên trong thì đê tiện không chịu nổi.
Tất cả mọi người đều muốn hôn mê tới, đột nhiên xuất hiện một tên đạo sĩ, hai ba câu nói cũng làm cho bọn họ tức giận đến xanh mặt, quả thật làm cho người ta không thể tiếp thu.
-Đạo sĩ thúi , ngươi tính là thứ gì, băng một mình ngươi cũng dám để cho bọn ta xéo đi, ngươi chắc là ngại mình sống quá dài sao?
Có người quá lớn mắng chữi, trên mặt các thiên tài ở đây đều là lửa giận, lại bị một tên đạo sĩ như thế vũ nhục thật đúng là lần đầu tiên, lấy thân phận của bọn họ, từ trước tới giờ làm sao nhận qua loại đãi ngộ này.
Mặc kệ Hắc Ám Tà Long có phải người của Vô Đạo Tông hay không, nhưng nhìn qua tu vi chỉ là Hóa Thần trung kỳ, ở đây gần vài trăm tên cường giả, mỗi người đều có thủ đoạn mạnh mẽ, một hai cái liên hợp lại đủ để trấn áp xú đạo sĩ này rồi.
-Vị thí chủ này lời ấy sai rời, thứ nhất bần đạo không thúi, thứ hai bần đạo không phải đi tìm cái chết.
-Người ta nói, thượng thiên có đức hiếu sinh, bần đạo đối với các ngươi ân cần dạy bảo, hi vọng các ngươi sớm quay đầu mà cút đi, để cho mình đỡ phải dẫn họa sát thân vào người, các ngươi hẳn là đối với bần đạo phát ra từ trong nội tâm cảm kích mới phải.
Hắc Ám Tà Long chững chạc đàng hoàng nói, làm cho không ít người kém tý phun máu.
-Đmm Đạo sĩ thúi . câm miệng lại cho lão tử , từ đâu đi ra cút về đó, nếu ngươi không đi đừng trách chúng ta không khách khí.
Một tên đệ tử thiên tài của Huyền Minh Tông hét, trong đôi mắt bắn ra sát ý.
Hắc Ám Tà Long khuôn mặt buồn bã nói.
-Aizz chư vị thí chủ ở đây không nghe bần đạo khuyên giải, bần đạo đây nói chuyện đã rất khách khí, thí chủ này mở miệng mỗi câu đều là mắng người, nói rõ ngươi cũng là một loại cặn bã a.
-Cặn bã cũng là tai họa của thế gian, ngươi là người mang tai họa, sẽ không biết sau này gây họa cho bao nhiêu người.
-Vì vậy người xưa có nói, cứu một mạng người còn hơn xây 7 Tháp Phù Đồ, hôm nay bần đạo giết ngươi , có ý nghĩa là bần đạo đã cứu đi rất nhiều sinh linh a.
Hắc Ám Tà Long thở dài một hơi, bộ dáng trách trời thương dân nhìn tên đệ tử Huyền Minh Tông kia thương hại.
-Đạo sĩ thúi, ngươi dám mắng ta, còn muốn giết ta, haha chết cười mất.
Tên đệ tử kia giận quá hóa cười, tên đạo sĩ này dám mắng hắn là cặn bã, còn dám nói sẽ giết hắn , buồn cười tới cỡ nào a.
-Thí chủ này, trong tâm ngươi biểu lộ rất phẫn nộ, nhưng bên ngoài lại vui cười, xem ra thí chủ phẫn nộ sinh ra từ trong tâm, chứng tỏ nội tâm ngươi rất thống khổ.
-Đã như vậy , bần đạo liền siêu độ ngươi, để ngươi nhẹ nhàng đi đến thế giới tây phương cực lạc, đến lúc đó trong nội tâm ngươi sẽ không còn thống khổ.
Hắc Ám Tà Long nghiêm trang nói, vừa nói thân hình biến mất tại chỗ, nhanh như chớp lao về phía đệ tử kia, chỉ trong nháy mắt, tên đệ tử tu vi Hóa Thần hậu kỳ của Huyền Minh Tông đã bị cán của cây phất trần xuyên thủng cổ họng, máu từ đó mà trào ra.
Mặc dù hiện giờ Hắc Ám Tà Long tu vi chỉ còn là Hóa Thần trung kì, nhưng sức mạnh thân thể, cùng tốc độ kinh nghiệm chiến đấu còn đó, chỉ cho hắn một cơ hội nhất kích tất sát thì kẻ đó chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
..
..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.