“Ta đã biết, ta đã biết!”
“Cô Bắc Trần này đoạt xá Câu Ngọc Tán Nhân, đoạt xá Ngụy Bất Phàm, sau đó mới vứt bỏ, thì ra thứ hắn thực sự muốn đoạt xá không phải bọn họ, mà là ta!”
“Hắn biết ta có Nguyên Thủy chi lực, Thái thượng chi lực, thân thể mạnh mẽ như vậy, hắn há có thể bỏ qua?”
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Cho nên hắn nhìn thấy mười hai chân linh mới cao hứng như vậy, cho nên bây giờ hắn vẫn chưa diệt sát mười hai chân linh, bởi vì hắn đã coi bọn họ như một bộ phận của mình rồi!”
“Biết mục đích của hắn, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Năm ấy Hi Di còn không thành công, ngươi há có thể làm!”
“Nhưng mà, làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây?”
“Có, có một biện pháp, có thể thử một lần, không biết có thể không!”
Nghĩ đến ở đây, Lạc Ly cầm lấy huy chương ở ngực, trong lúc chiến đấu, hắn cảm giác được tác dụng của huy chương này, huy chương này có thể hấp thu Nguyên Thủy chi lực, tiến hành trữ tồn, tịnh hóa, phóng xuất.
Lạc Ly bắt đầu liều mạng rót Nguyên Thủy chi lực vào trong huy chương này, cùng với đó, huy chương này bắt đầu dần dần biến sắc, tích trữ Nguyên Thủy chi lực của Lạc Ly.
Lạc Ly thở ra một hơi dài, nói: “Cuối cùng có một con đường sống rồi, đa tạ ngươi, Thái Uy!”
Sau đó Lạc Ly mỉm cười, há miệng, đem huy chương này nuốt vào bụng, tiếp tục bỏ chạy, trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2531272/chuong-1464-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.