Chương trước
Chương sau
Tiên nhân kia biến sắc nói: “Tiên giới đã không còn Hỗn Nguyên kiếm phái?”

Mọi người gật đầu, Tâm Ý tiên sinh nói: “Đúng, tiền bối, tiên giới bất luận là tông môn thượng trung hạ trong tiên giới, hay là tông môn hạ giới, đều không có Hỗn Nguyên kiếm phái!”

Nghe lời này, tiên nhân kia nhắm mắt lại, như đang bi thương!

Nhìn thấy hắn như thế, Hoàng Ngọc Lương vội vàng nói:

“Cũng không phải không có, đây không phải là Hỗn Nguyên tông tông chủ sao?”

Nói xong, hắn chỉ vào Lạc Ly!

Tiên nhân kia lập tức nhìn về phía Lạc Ly, Lạc Ly ôm quyền nói: “Nhất khí sinh vạn pháp, Hỗn Nguyên phá Càn Khôn, Hỗn Nguyên tông Lạc Ly bái kiến tiền bối?”

Tiên nhân kia nhíu mày nói: “Vạn pháp hoá hợp, Hỗn Nguyên quy nhất.”

Lạc Ly chưa từng nghe qua câu này, người nọ lắc đầu nói: “Nguyên Thủy thượng thanh, Thái Thượng quy nhất? Xem ra Hỗn Nguyên này không hẳn là Hỗn Nguyên!”

Sau đó hắn nhìn về phía mọi người, nói: “Tốt rồi, các vị, đến đây đi, tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng, chỉ cần các ngươi qua ải, di tích Tiên Tần, Hỗn Nguyên tiên cung này chính là của các ngươi!”

Nói xong, hắn duỗi tay ra, một đạo thiết liên xuất hiện, nói: “Các ngươi ai có thể chém tan thiết liên này thì đó là người đầu tiên có thể tiến vào Hỗn Nguyên tiên cung, trở thành Hỗn Nguyên chi chủ!”

Dưới lời hắn nói, mọi người mừng rỡ, lần lượt ra tay, muốn luyện hóa thiết liên kia.

Nhưng mà Lạc Ly lại không ra tay, không biết vì cái gì, hắn đến nơi này lại có một loại cảm giác không ổn, tiên cung hạo đãng đối diện, nhìn qua như là hư giả!

Tiên nhân kia, tiên phong đạo cốt, nhưng mà Lạc Ly lại cảm giác, hắn giống như một kẻ tù tội!

Vì có được bảo vật vô tận bên trong Tiên Tần di tích, mọi người lần lượt ra tay, điên cuồng tấn công thiết liên kia.

Dưới sự công kích của bọn họ, thiết liên kia phát ra tiếng rắc rắc, thoạt nhìn lập tức sắp sụp đổ.

Lạc Ly vẫn không ra tay, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!

Hỗn Nguyên tiên cung kia quá giả rồi, tiên nhân này, có vấn đề!

Nghĩ đến đây, Lạc Ly liền trợn trừng mắt, gắt gao nhìn qua.

Mặc dù thần nhãn thần uy không còn, nhưng mà hiệu dụng vẫn còn, Lạc Ly gắt gao nhìn lại, đang định nhìn xem, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Dưới ánh mắt của hắn, thần nhãn nhìn thấu tất cả, chân thật xuất hiện, dần dần cả hoàn cảnh xung quanh, dường như thay đổi, điện phủ to lớn kia, bắt đầu tiêu tán, dần dần ở trước mặt Lạc Ly xuất hiện một cảnh sắc khác.

Chỗ đó là tiên cung thần phủ gì chứ, ở trước mặt Lạc Ly, rõ ràng chính là chốn lao tù, trong lao lung kia, giam giữ một người, chính là tiên nhân đó, hắn giơ cao thiết liên đang khóa chặt hai tay mình, những người khác đang điên cuồng phá tan thiết liên kia.

Lạc Ly chấn kinh, không nhịn được định quát lớn: “Cẩn thận, dừng tay...”

Nhưng mà tiên nhân kia đột nhiên nhìn về phía Lạc Ly, giống như hắn đang làm một động tác ra hiệu im lặng!

Hư!

Dưới một cái liếc mắt kia của hắn, lời Lạc Ly muốn hô lên lập tức ngưng trệ, một câu cũng không kêu ra được.

Lạc Ly mười phần lo lắng, muốn kêu lên như vậy nhưng chỉ một động tác của đối phương liền cầm cố Lạc Ly, không thể nào hồi ứng gì khác.

Lạc Ly nhất thời vận chuyển chân nguyên, nguyên thủy chi lực, dưới lực lượng này, cấm cố kia bắt đầu tông động.

Cho dù cấm chế của tiên nhân kia cũng không vây giữ được Lạc Ly.

Tiên nhân kia nhìn về phía Lạc Ly, hơi hơi lắc đầu, giống như nói:

“Vô dụng thôi! Không tin ngươi thử xem.”

Động tác của hắn, bảy đại thừa còn lại đều không thể nào nhìn thấy.

Lúc này Lạc Ly đột phá tiên thuật cấm cố. Quát: “Dừng tay, mọi người đừng để bị lừa, đây là giả đó. Đây là lao tù, hắn là kẻ gạt người!”

Lạc Ly rống to. Bảy đại thừa kia nhất thời nghe Lạc Ly gầm rú, đình chỉ công kích tỏa liên kia.

Tâm Ý tiên sinh hỏi: “Lạc Ly, ngươi nói cái gì? Cái gì giả?”

Lạc Ly nói: “Tất cả những cái này đều là giả, hắn thật ra chính là kẻ tù tội, hắn đang khiến các ngươi phá tan tỏa liên giam giữ hắn! Hắn muốn thoát vây mà ra…”

Hoàng Ngọc Lương lập tức cắt lời Lạc Ly: “Sao có thể, nhảm nhí!

Đây chính là Hỗn Nguyên tiên phủ, sao có thể là giả chứ?”

Câu Ngọc Tán Nhân lắc đầu nói: “Pháp thuật của ta cũng không nhìn ra được? Sao có thể là giả?”

Trần Như Mộng nói: “Nhiều tiên bảo như thế, lẽ nào đều là giả? Giả?

Không thể nào. Chỉ cần ta có tiên bảo này, ta có thể khinh tông đăng tiên, rồi mới tấn thăng Địa tiên thiên tiên, Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên!”

Vạn Lý Trường Không nói: “Thời cơ vạn kiếp, từ nay trở đi siêu phàm thoát tục, một bước lên trời, thành tựu phách nghiệp vô tận!”

Bọn họ đều khó mà tin được!

Bọn họ đều đã bị tiên nhân kia mê hoặc, ở trong mắt bọn họ, ở đây không có vấn đề gì, cho dù có vấn đề thì bản thân cũng có thể sáng tạo ra lời giải thích hợp lý, coi như không thấy.

Lúc này tiên nhân kia nói: “Nhớ lấy, chỉ có tu sĩ đầu tiên tiến nhập vào tiên phủ thì mới có thể nắm giữ tiên phủ!”

Lời này vừa nói ra, Hoàng Ngọc Lương kia nói với ra: “Giả cái gì, bảo tàng ở ngay trước mắt, đó có cái gì là giả, là tiểu tử ngươi muốn dọa nạt đuổi chúng ta đi, độc chiếm vị trí đầu tiên, đập vỡ cho ta!”

Hắn lập tức ra tay, mấy người còn lại cũng điên cuồng ra tay, Tâm Ý tiên sinh nhìn Lạc Ly, nhìn tiên nhân kia, cũng rống to một tiếng. Hắn vội ra tay, sợ thua kém mọi người.

Bọn họ đều bị tài phú kia mê hoặc, bị tiên phủ kia dụ hoặc. Lạc Ly lắc đầu, bọn họ xong đời rồi.

Lạc Ly lập tức chậm rãi lui lại, bọn họ xong đời, mình phải rời đi, rời khỏi nơi đây, chạy ra sinh thiên.

Lạc Ly vừa lui ra khoảng bảy tám bước, còn chưa kịp đi ra xa, liền nghe thấy ầm vang một tiếng, thiết liên kia tan vỡ.

Đại Phiền môn Câu Ngọc Tán Nhân hô lớn: “Là ta mở ra, là ta mở ra!”

Hắn phá tan thiết liên kia, nhưng tựa như một khắc này, Ngư Long tông Ngụy Bất Phàm kia lại là người đầu tiên xông vào, hắn xông vào trong tiên phủ kia hô: “Ta là người đầu tiên tiến vào, ta là người đầu tiên tiến vào!”

Nhìn thấy Ngụy Bất Phàm xông vào, Đại Phiền môn Câu Ngọc Tán Nhân kêu lớn: “Khốn kiếp, là ta mở ra!”

Hắn cũng tấn công theo, Trần Như Mộng, Vạn Lý Trường Không đều xông vào.

Trong nháy mắt phá tan thiết liên kia, Tâm Ý tiên sinh kia hơi động tâm, nhất thời có chút tỉnh táo, trực giác cũng thấy không đúng, hắn dùng sức kéo, kéo Long Hổ môn Hoàng Ngọc Lương và Thiên Giáp môn Trạm Phi Vũ lại, gắt gao kéo lại hai người bọn họ.

Ba người bọn họ không tiến vào.

Tiên nhân kia nhìn về phía ba người bọn họ, nói: “Sao các ngươi không vào? Bên trong có rất nhiều tiên bảo, tìm được thì chính là của các ngươi!”

Tâm Ý tiên sinh gắt gao giữ chặt hai người khác, hắn nhìn tiên nhân kia nói: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Câu cuối cùng, gần như là rống ra!

Tiên nhân ha ha cười, nói: “Ta là ai?

Ta là Hỗn Nguyên Kiếm tông Nguyên Thần Kiếm Đế Cô Bắc Trần! Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên!”

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.