Thất Trúc nói: “Vậy thật tốt quá, mau đưa đệ tử bình thường này đi ra đi! Đưa bọn họ đến Trung Thiên chủ thế giới chúng ta, ít nhất còn có con đường sống!”
Mục tiên sinh hung hăng nói: “Đúng, ít nhất chúng ta để lại căn cơ, sau đó chúng ta có thể báo cừu, báo cừu, báo cừu!”
Trong lời nói mang theo sự thù hận vô tận!
Lạc Ly sửng sốt, nhịn không được nói: “Có cách báo thù?”
Ba người Thiên Đạo Vô Thường nhìn nhau, gật gật đầu, Thiên Đạo Vô Thường nói:
“Có, quả thực là có!”
Ngọc Hư đại thế giới chúng ta, mười hai thánh điện, tám mươi tám cung đánh nhau mấy vạn năm, lại đều có thể tồn tại đến hiện tại, ai cũng không bị tiêu vong, bởi vì chúng ta nắm giữ cách hủy diệt Ngọc Hư đại thế giới!
Cho nên mọi người ai cũng không dám, tranh đấu rất lợi hại, tránh để đối phương dùng đến thủ đoạn cuối cùng, cùng mọi người đồng quy vu tận!”
Cự Thập Thất cười thê thảm nói: “Giờ không sợ nữa, đều chết cả rồi, chết cả rồi!”
Sau đó hắn cắn răng nói: “Vậy đều cùng chết đi, để Ngọc Hư đại thế giới hủy diệt hoàn toàn, để vạn tộc kia cùng bị chôn cùng!”
Lạc Ly nghe tin này, nhất thời mắt sáng bừng lên nói: “Cách gì, có thể khiến Ngọc Hư đại thế giới bị hủy diệt, khiến vạn tộc đều phải chôn cùng?”
Đám người Cự Thập Thất nhìn nhau một cái, Cự Thập Thất thở dài một tiếng, vẻ mặt tàn nhẫn kia dần tan đi, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530860/chuong-1336-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.