Lại qua ba ngày!
Đột nhiên ở trước vách núi kia xuất hiện bảy bóng người, ở phía sau bọn họ, còn có sáu bảy cái bóng người như ẩn như hiện.
Người dẫn đầu là một tên trọc, một tên mặt đầy râu quai nón, hai người bọn họ chậm rãi hướng về Lạc Ly ép tới.
Một người trong đó mở miệng nói:
“Hỏa Đức đạo hữu, ngươi chặn ở trước cửa Tạo Hóa tông, toàn bộ chỗ tốt, đều muốn một mình mình ăn sao?”
“Hỏa Đức, ngươi không khỏi có chút quá tham rồi, chỗ tốt cũng không chia lãi ra chút nào, ngươi cho rằng một mình ngươi nuốt trôi sao?”
“Hỏa Đức, xin nhường một bước, sơn chuyển thủy chuyển, ngày sau dễ gặp lại!”
“Tiểu tử, ngươi chỉ là một mình, chúng ta thì là mười sáu người, chỉ cần ngươi tránh ra một bước, chúng ta sẽ không quên chỗ tốt của ngươi, nên của ngươi thì là của ngươi!”
Những Phản Hư này chậm rãi ép tới, muốn bức bách Lạc Ly rời khỏi, tiến vào Tạo Hóa tông, cướp bóc một phen.
Ở phương xa, chân khí mênh mông cuồn cuộn, vô số tu sĩ yên lặng chờ đợi.
Chỉ cần Lạc Ly tránh đi, ngàn vạn tu sĩ kia sẽ giết vào Tạo Hóa tông, cướp sạch.
Tu sĩ Tạo Hóa tông tụ tập toàn bộ, cẩn thận đề phòng. Bọn họ lo lắng nhìn Lạc Ly, đại kiếp nạn trước đó chưa từng của Tạo Hóa tông đã ở trước mắt.
Nhưng Lạc Ly ngồi ở chỗ kia, không nói một câu, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ!
Phản Hư đầu trọc nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530688/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.