Lão nhân kia chính là tiên linh pháp lực ngưng tụ ra, có ý thức của mình, hận nhất người khác khinh thường xuất thân của mình!
Lập tức trả lời: “Ta chính là Thái Hoa tiên phủ chấn ngục tổng quản Hồng Vũ chân linh!”
Lạc Ly sửng sốt, nói: “Hồng Vũ chân linh?”
Lão nhân kia phát ra tiếng cười lạnh, nói: “Hừ hừ, ngươi nói cái gì cũng vô dụng, ngươi chết...”
Hừ hừ hai tiếng, cũng coi như trả lời!
Lạc Ly quát: “Thu!”
Trong nháy mắt lóe lên, pháp bảo cấp mười Hỗn Nguyên Kim Đăng sáng lên, lão nhân kia nhất thời bị cây đèn vàng thu hồi, hóa thành một ánh sáng trong tâm đèn!
Lão nhân rống to: “Khốn kiếp, ngươi...”
Lạc Ly lập tức đảo ngược cây đèn vàng, nhất thời trong cây đèn vàng, thiên địa lật, lão nhân kia phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể vỡ nát, nhưng rất nhanh biến hóa.
Lạc Ly lại lật một cái, lại một lần nữa lão nhân vỡ nát, thân hình kia nhất thời nhạt đi!
Như thế Lạc Ly đảo ngược bảy lần, ‘Oành’ một tiếng, lão nhân kia hóa thành một đám linh khí, triệt để biến mất, diệt!
Lạc Ly cười, đem linh khí này lấy ra, rõ ràng là một đám chân linh chi khí to cỡ nắm tay. Hắn nhìn thoáng qua, đưa cho Niếp Thiến, nói:
“Cho ngươi, ngươi luyện hóa tốt, tìm mảnh thiên đạo pháp tắc, mượn dùng chân linh chi khí này, có lẽ có cơ hội tấn thăng Phản Hư!”
Niếp Thiến vạn phần kích động, dùng bàn tay run rẩy, đón lấy chân linh chi khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530563/chuong-1245-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.