Nghe này tin tức, Lạc Ly nói:
“Tốt, vậy chúng ta phải hảo hảo uống một chén, không, uống mấy bình, Dương thúc ngươi phải lấy ra cực phẩm hảo tửu của ngươi, bằng không ta cũng không làm!”
Lão awn mafy nói: “Ha ha, tốt, cô nương của ta mười năm trước hiếu kính ta một vò Thái Bạch Kim tiên tửu, tiện nghi ngươi rồi!”
Lạc Ly nhịn không được hỏi: “Dương Sắc tỷ, nàng hiện tại như thế nào?”
Lão ăn mày nói: “Nó, nó rất ổn, ở một trăm hai mươi năm trước, cũng tấn thăng Phản Hư!
Nhưng sáu mươi năm trước, đi khiêu chiến Kiếm Thần, kết quả đối phương chưa ra một kiếm, chỉ là một cái nhãn kiếm, nó đã thua rồi!”
Lạc Ly nhất thời cả kinh, nói: “Không sao chứ?”
Lão ăn mày nói: “Không sao, thua nhiều thì quen, nó đang khổ tu, còn muốn tiếp tục khiêu chiến Kiếm Thần!”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đột nhiên, ở phía trước hai người xuất hiện một người cản đường!
Người nọ một thân sát khí, một đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn hai người bọn Lạc Ly. Thân thể hắn cao khác thường, thế mà vượt qua một trượng ba trượng tư, đứng ở nơi đó như một tòa tháp sắt đen sì, cả một bộ râu màu nâu được bện thành mấy chục bím nhỏ, bay theo gió. Trên râu trang trí đá quý, vòng kim loại, răng thú cùng mảnh xương các trang sức.
Nhìn người nọ xuất hiện, lão ăn mày khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ không đáp ứng! Thần Uy tông đã trở thành quá khứ!”
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530534/chuong-1237-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.