Đọc xong phong thư này, Lạc Ly nhắm mắt hướng trời, rất lâu không nói.
Nhìn bia mộ kia, Lạc Ly chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay ra, ở trong Linh Điệp tông kia giấy tiền bay ra, Lạc Ly bắt đầu đốt giấy cho Phương Ánh Tuyết!
Giấy tiền đốt lên, dâng lên lửa nóng hừng hực.
Lạc Ly nhẹ nhàng chạm đến bia mộ của Phương Ánh Tuyết, nói: “Tình yêu của ta, ta sẽ vĩnh viễn nhớ nàng, hy vọng một ngày kia có thể chuyển thế gặp lại nàng!”
Linh điệp phi thiên lí, chung ngộ bạo phong vũ. Thải dực phân chiết đoạn, lạc hoa khê thủy biên...”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, đem phấn khích ngươi chưa được hưởng thụ, hưởng thụ toàn bộ, ta sẽ trường sinh bất lão, ta sẽ làm cho thế gian chúng sinh nhớ tới tên của ta!
Đây là lời hứa của ta!”
Càng nghĩ càng bi thương, bi thương cực điểm, Lạc Ly lại cười, nhẹ nhàng chạm đến bia mộ, Lạc Ly chậm rãi thì thầm:
“Bụi về bụi, đất về đất, cuối đời sẽ chết, linh chung sẽ diệt, vạn vật cuối cùng sẽ tiêu vong, huy hoàng, chẳng qua một nắm đất vàng, một vốc tro xanh!
Đời người trăm năm, như một giấc mơ, sao có kẻ vĩnh hằng bất diệt, chiều tà mạt thế, kinh phố khả văn, chẳng qua một nháy mắt...”
Đây là Phương Ánh Tuyết muốn nghe nhất, Lạc Ly niệm tụng Vãng Sinh Chú. Lạc Ly đốt tiền cho nàng, chậm rãi niệm lên, yên lặng niệm tụng vì người yêu vũ mị tư thế oai hùng này!
Một lần, lại một lần!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530528/chuong-1236-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.