Lạc Bạch Tận gật đầu nói: “Ngư long của ta vì ngươi mà chết, minh linh bất hóa!
Chỉ cần ngươi ta chiến đấu, ngư long chết đi sẽ thay ta đi tìm chết, ta sẽ trọng sinh một lần!
Cho nên ta trăm vô cấm kỵ, cái gì pháp thuật tự bạo, tự tàn công pháp ta đều có thể thoải mái sử dụng, thu được sức mạnh vô tận, bởi vì cho dù ta có đi tìm chết ta cũng sẽ nhanh chóng sống lại!”
Sau đó hắn nhìn Lạc Ly, lại nói: “Ngươi có biết, vừa rồi ngươi giết bao nhiêu ngư long của ta không? Một ngàn hai trăm ba mươi bảy con!
Cho nên ta có thể sống lại một ngàn hai trăm ba mươi bảy lần!
Đây chính là nguyên nhân ta, Lạc Bạch Tận, thiên hạ đệ bát, không ai dám cùng ta giao chiến, bởi vì ta là bất tử bất diệt!”
Lạc Ly gật đầu nói: “Thật lợi hại, thật lợi hại! Pháp thuật như vậy, sao ngươi mới chỉ là thiên hạ đệ bát?”
Lạc Bạch Tận nhíu mày nói: “Đám gia hỏa kia, đều có chỗ độc đáo của mình, chờ ngươi giao thủ với bọn họ ngươi sẽ biết!
Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Liễu Linh trấp ra, ta để lại cho ngươi, cho ngươi một con đường sống!”
Lạc Ly lắc lắc đầu, chỉ cười, duỗi tay ra!
Oành, Lạc Diệt Lạc Phần lại xuất hiện!
Hắn nói: “Một ngàn hai trăm ba mươi bảy lần!”
Sau đó hắn cười, lại nói: “Có được tất có mất! Ngươi dễ dàng sống lại như vậy, thực ra cũng phải trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530365/chuong-1184-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.