Nói đến đại địch thủ của Côn Luân, nhất thời Phản Hư chân nhất ở đây đều gật đầu.
Cổ Đạo Chân nhất nói: “Côn Luân ba lượt bị vây công, trong đó lần hung hiểm nhất, chính là Càn Khôn ma giáo!
Lại có truyền thuyết, Hỗn Nguyên tông Vương Dương Minh tổ sư vốn chính là đệ tử Côn Luân, chính là chính là một lần phản kích của Côn Luân với Càn Khôn ma giáo!
Sau này, các tu sĩ ủng hộ Vương Dương Minh Côn Luân đều bị Càn Khôn ma giáo tiêu diệt, cuối cùng Vương Dương Minh vây công Côn Luân, thật ra chính là bát loạn phản chính.”
Lời này nói xong, bất luận là Kiếm thần hay là Phản Hư Hỗn Nguyên tông đều không nói chuyện, không ai đi thừa nhận chuyện này.
Bên kia Huyễn Tâm Đại trưởng ác lão chậm rãi nói: “Đó là chuyện trong quá khứ cách đây cả mấy vạn năm rồi, không có cách nào để khảo chứng!
Nhưng mà năm ấy Tâm Ma tông của chúng ta, nguyên nhân thành lập chính là để đối phó với Càn Khôn Thánh Ma lão nhân!
Là hắn, hủy diệt vương triều đại Ngụy của chúng ta!
Chỉ có dùng tâm toán đố tâm toán, lấy quỷ dị đối quỷ dị, mới có thể chiến thắng hắn!”
Sau đó hắn thở ra một hơi dài, nói: “Nghe nói Ám Ma tông thành lập, cũng là vì nguyên nhân này!
Long Túc Chân nhất đột nhiên lên tiếng nói: “Giờ toàn bộ Côn Luân xuất động, gần trăm Phản Hư, nhưng mà vì cái gì, các ngươi chỉ có mười một Phản Hư? Các Phản Hư khác đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2530122/chuong-1093-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.