Chương trước
Chương sau
Ngay tại thời điểm Lạc Ly tự hỏi, Tử Nan Đà hồn chủ hạ đạt mệnh lệnh!

Lạc Ly muốn bị nhốt nơi này, Tử Nan Đà hồn chủ nọ cũng sẽ không đáp ứng.

Ở sau khi đại trận phong ấn bố trí xong, Tử Nan Đà hồn chủ xem xét bốn phương, lập tức ra một phương pháp phá giải!

Ỷ thiên quang mạc lục đạo thiên chướng đại trận này, có thể nói là pháp trận phong ấn mạn nhất ở nhân gian, đem linh khí năm vạn dặm, tụ tập một điểm, phong ấn thiên địa.

Nhưng mà, nó có một tệ đoan, đó phải là cần năm vạn dặm thiên địa cung cấp linh khí, nếu năm vạn dặm thiên địa này, không hề cung cấp linh khí, đại trận liền tự động sụp đổ.

Phá giải trận này như thế nào, Tử Nan Đà hồn chủ lập tức hạ đạt mệnh lệnh, đào xuống phía dưới!

Trận này phong ấn thế giới chung quanh, duy chỉ có phía dưới, không có phong ấn, ở dưới Tử Nan Đà hồn chủ hạ lệnh, vô số Tử Nan Đà tàn hồn, hướng trong lòng đất đào xuống, đảo mắt nghìn trượng, sau đó tiếp tục, vẫn đào xuống phía dưới, thẳng đến mấy ngàn dặm.

Nơi đó chính là đại địa địa phế, cũng có kinh văn xưng là địa hạch, trong đó có vô số nham thạch nóng chảy nóng bỏng, Tử Nan Đà hồn chủ chỉ địa phế nọ, lập tức vô số Tử Nan Đà tàn hồn, vọt qua, chúng nó đánh sâu vào nham thạch nóng chảy, vọt vào địa phế!

Tử Nan Đà hồn chủ yếu dẫn bạo đại địa địa phế, địa phế vừa động, đại địa xoay người, đến tận đây phạm vi mười vạn dặm, hoàn toàn sụp đổ, Kim Châu sẽ không thể tồn tại!

Kim Châu không còn, phong ấn năm vạn dặm nho nhỏ tự nhiên cũng sụp đổ, khi đó Tử Nan Đà tàn hồn có thể trở về nhân gian!

Nhưng mà cái dẫn bạo địa phế này, cũng không phải là việc thoải mái, chính là Phản Hư cũng không thể làm được, hơn nữa đây là phá diệt thế giới, tất sẽ làm cho Trung thiên chủ thế giới phẫn hận, khí vận điên cuồng hạ xuống, thiên kiếp vô số!

Bất quá, Tử Nan Đà hồn chủ quản không được nhiều như vậy, chúng nó không bao giờ muốn bị phong ấn nữa, sống cuộc sống vĩnh viễn không có ngày thấy được mặt trời này, quản chi toàn bộ đi tìm chết, cũng phải rời khỏi nơi này, trở về nhân gian!

Ở dưới ý niệm này, vô số Tử Nan Đà tàn hồn, nhảy vào nham thạch nóng chảy dặm, nhảy vào trong địa phế, bị đại địa hóa thành hư vô, nhưng mà sau nối trước, vĩnh viễn không có ngừng lại!

Mười vạn Tử Nan Đà tàn hồn không đủ, vậy trăm vạn, trăm vạn không đủ, vậy ngàn vạn!

Tử Nan Đà tàn hồn vốn trải rộng thiên địa, bắt đầu rõ ràng giảm bớt, không còn số lượng vốn có nữa, lúc này một tiếng nổ vang, địa phế sôi trào, phát ra từng trận nổ vang, theo cái sôi trào này, Kim Châu địa vực, đại địa xoay người!

Ở trên đại địa, vô tận hào quang trải rộng vạn dặm khắp bốn phương tám hướng!

Tất cả địa mạch, linh nhãn, sơn xuyên, sông ngòi, rừng rậm, hạp cốc đều trở thành một điểm chấm bên trong pháp trận này. Ánh nắng của mặt trời trên trời chiếu xuống, hóa trở thành vô tận nguyên năng, truyền vào bên trong đại trận này.

Dùng thiên địa làm nhà giam, dùng nhật nguyệt làm nguồn suối. Đến lúc này đã phong ấn hoàn toàn tàn hồn của Tử Nan Đà.

Hai đại Phản Hư Long Nhận, Tru Ma không ngừng gật đầu. Đây là đại trận hoàn mỹ nhất trong cuộc đời của bọn họ!

Khi bọn họ hoàn thiện thêm bước nữa thì hào quang đó từ từ biến mất, hòa trộn vào trong trời đất. Càng trở nên chắc chắn hơn, không thể phá hủy!

Mấy chục Phản Hư Chân nhất nhìn bọn họ, cuối cùng có người hỏi: “Phong ấn xong rồi?”

Long Nhận Chân nhất chậm rãi nói: “Xong cả rồi, tranh thủ trong vòng một trăm năm mở rộng một vạn dặm, cuối cùng nhét toàn bộ Kim Châu vào trong đại trận. Chỉ cần sơn hà không phá, đại trận sẽ không diệt!”

Mọi người lập tức vỗ tay với nhau, bốn phía bên dưới, mấy chục vạn tu sĩ tập trung ở nơi này cùng nhau hoan hô, tiếng la rung trời!

Đột nhiên phía xa xuất hiện một luồng kiếm quang, Kiếm Thần khống chế Cửu Thiên Thập Địa Tích Ma Thần Toa rời khỏi lòng đất, sau đó ngự kiếm quay về.

Nhìn thấy Kiếm Thần trở về, vô số tu sĩ lập tức tự động nhường đường. Bọn họ hoan hô Kiếm Thần:

“Kiếm Thần, Kiếm Thần!”

“Thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất kiếm!”

“Thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất kiếm!”

Tiếng hoan hô cũng như tiếng sấm nổ. Trong thời khắc mấu chốt lần hạo kiếp này hoàn toàn nhờ Kiếm Thần ra tay mới cứu vớt được thương sinh khắp thiên hạ!

Kiếm Thần mỉm cười, gật đầu với bốn phía, mọi người càng hoan hô dữ dội hơn.

Thế nhưng không ai chú ý tới vẻ lo âu trong mắt Kiếm Thần. Hắn giống như đang tìm kiếm ai đó.

Các Phản Hư dẫn Kiếm Thần vào trong một đại điện, Kiếm Thần mở miệng hỏi:

“Những tu sĩ bị chúng ta điểm danh đưa vào Hồn Ngục thế giới đại chiến ra hết cả chưa?”

Tô Tần Chân nhất gật đầu, còn nói: “Nếu chưa đi ra thì mãi mãi sẽ không thoát ra được!”

Kiếm Thần nói: “Có thể kêu bọn họ lại để chúng ta phát thưởng cho bọn họ một ít hay không. Mọi người huyết chiến một trận, mặc dù Tiên Tần Bạch Khởi không ban thưởng thế nhưng chúng ta không thể im lặng được!”

Uyên Nhất tiên sinh gật đầu nói: “Đúng vậy. Không thể để những hậu bối đó đã vừa đổ máu lại còn phải rơi thêm nước mắt, nhất định phải phát thưởng!”

Các tu sĩ tham gia đại chiến Hồn Ngục đều tập hợp lại trong này, Kiếm Thần đứng nhìn không nhúc nhích, hắn đang tìm kiếm một người. Mọi người tới hết, Kiếm Thần chau mày lại, khẽ giọng lẩm bẩm:

“Hắn nói hắn có cách thoát thân, vì sao vẫn chưa đi ra nữa?”

Nhìn mọi người, Tô Tần Chân nhất bắt đầu nói chuyện, bắt đầu phát thưởng. Linh thạch, thiên địa linh vật, bí tịch tu tiên, pháp bảo thần kiếm, những thứ này chẳng là gì với Phản Hư Chân nhất. Thế nhưng đối với những tu sĩ này thì ai nấy đều hớn hở ra mặt. Vô cùng vui vẻ.

Phát thưởng xong, Kiếm Thần đứng dậy, nhìn xuống lòng đất, mười phần do dự. Thế nhưng sự do dự đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại quyết tuyệt.

Tô Tần Chân nhất nói: “Diệp đạo hữu, ngươi muốn về sao?”

Kiếm Thần nói: “Ta muốn xuống đó lần nữa xem sao, xem thử tại sao hắn vẫn chưa đi ra?”

Hình như biết mình lỡ miệng, Kiếm Thần vội vàng đổi đề tài:

“Không hiểu tại sao sau khi đại trận này hình thành thì ta chẳng hề thấy an toàn chút nào, giống như đại họa đang ở ngay trước mắt!”

Ngay cả Lan Đà tự Lục Tổ thiền sư cũng nói: “Ta cũng có cảm giác tâm huyết khó an, giống như đại họa đang ở ngay trước mắt!”

Long Nhận Chân nhất cắn răng nói: “Ta cũng như vậy. Thế nhưng ta đã kiểm tra khoảng mười lần, đại trận Ỷ Thiên Quang Mạc Lục Đạo Thiên Chướng tuyệt đối không có vấn đề!

Chỉ cần Kim Châu không có chuyện gì thì đại trận này…”

Nói tới đây, toàn bộ Phản Hư đều sửng sốt, mọi người lập tức phát hiện được vấn đề nằm ở đâu!

Hồi Huyền Chân nhất lập tức đứng dậy, quát lên: “Không hay, Kim Châu nguy cấp!”

Mộc Thần Chân nhất quát: “Cứu một người, được một người!”

Hắn lập tức di chuyển, bay đến hàng đệ tử Hỗn Nguyên tông, duỗi tay ra, thu hết toàn bộ Kim Đan chân nhân cùng Nguyên Anh chân quân vào trong Thứ nguyên động thiên của mình, sau đó bay đi xa. Trên đường đi, phàm là Nhân tộc, bất kể tu sĩ hay phàm nhân, gặp một người thu một người, trong nháy mắt, hắn đã bay ra ngoài ngàn dặm.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.