Chương trước
Chương sau
Lạc Ly nhìn Tam Cuồng nói: “Hắn tìm ngươi để làm gì? Hắn chính là Phản Hư Chân nhất, tìm chúng ta để làm gì?”

Tam Cuồng mỉm cười, nói: “Mục đích hắn tìm ta là muốn ngươi đi gặp hắn một lần. Hắn ở ngay trên Nam Hải, sư đệ ngươi dám đi hay không?”

Lạc Ly thở dài một tiếng, mặc dù Thất Sát tông với Lạc Ly định ra mười lần ám sát, thế nhưng thời gian mười năm đã qua lâu rồi. Mặt khác đối phương là Phản Hư Chân nhất mà lại tới đây gặp mình, xem ra lòng không ở chuyện này.

Tám phần là muốn lợi dụng mình liên lạc đám người Mộc Thần Kim Thánh của Hỗn Nguyên tông. Hiện tại Hỗn Nguyên tông khí thế như hồng, mà những việc làm trước đây của Thất Mạnh đạo nhân, cẩn thận tỉ mỉ, chắc hẳn sẽ không tới đây lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Quan trọng hơn đó là nếu mình không đi thì sẽ bị một sát thủ cảnh giới Phản Hư Chân nhất nhớ thương, như vậy mới đúng là nguy hiểm. Lạc Ly khẽ cắn môi nói: “Ta đi!”

Tam Cuồng cười ha ha, nói: “Giỏi. Thật ra cũng không có việc gì lớn lắm, hắn là Phản Hư Chân nhất, chắc hẳn sẽ không tới mức không biết xẩu hổ!

Mặt khác ta đã thông báo việc này cho Hổ Thiện sư bá, chắc hẳn hắn đã thông báo cho ba vị tổ sư, cho nên chuyến đi lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”

Lạc Ly nói: “Được, chúng ta lập tức xuất phát!”

Thế nhưng Lạc Ly vẫn lặng lẽ gửi đi một phi phù bẩm báo việc này cho Hổ Thiện Chân quân.

Hai người Lạc Ly ngự không bay lên, thẳng tiến Nam Hải. Bay chưa được ngàn dặm thì chỉ thấy trên mặt biển cả có một người lái một chiếc thuyền con, thuận theo dòng nước.

Tam Cuồng dẫn Lạc Ly đi lên con thuyền nhỏ đó. Chỉ thấy người nọ mặc đạo bào, đồ đen đầu bạc, đầu bạc xõa quá thắt lưng, ngũ quan sâu sắc, mắt phượng mi dài, hai mắt giống như u dàm, sáng nhưng trống vắng. Da thịt thì trắng sáng như ngọc. Trên dưới người này chỉ có hai màu trắng đen. Có cảm giác cao ngạo lạnh lùng khó diễn tả bằng lời.

Tam Cuồng hành lễ, nói: “Đệ tử Hỗn Nguyên Tam Cuồng ra mắt Thất Manh tiền bối!”

Lạc Ly cũng hành lễ nói: “Đệ tử Hỗn Nguyên Lạc Ly ra mắt Thất Manh tiền bối!”

Người nọ chậm rãi ngồi dậy, nhìn Lạc Ly nói: “Ngươi chính là con trai của Từ Vân?”

Lạc Ly sửng sốt, không ngờ hắn lại biết pháp danh của phụ thân mình, liền nói: “Đúng vậy!”

Thất Manh đạo nhân thở dài một tiếng nói: “Phụ thân ngươi không có nói sư phụ của hắn là ai hay sao?”

Lạc Ly lắc đầu nói: “Cha ta từng nói sư phụ của hắn là Thất Sát tông Thần Lôi đạo nhân, ta là Thần Nghiệt, toàn nhờ hắn che chở nên cha con chúng ta mới còn sống. Thế nhưng đã bị biếm tới vô linh chi địa!

Hơn nữa phụ thân còn nói nếu như ta dùng tư cách thăng tiên đi vào Thất Sát tông, không quá ba tháng thì nhất định sẽ chết!”

Thất Manh đạo nhân gật đầu nói: “Dựa theo bối phận, ta là thái sư tổ của ngươi, Thần Lôi đạo nhân là đệ tử thứ mười ba của ta. Khi đó ta đối nội giả chết, len lút bế quan trùng kích cảnh giới Phản Hư, hắn chỉ mới Kim Đan.

Khi ta xuất quan, thành Phản Hư thì bảy đứa con của ta, mười sáu đệ tử của ta đã không còn một ai. Mấy trăm đồ tôn cũng mất tăm, đúng là diệt cỏ tận gốc! Ài!

Sau này ở Trọng Huyền tông ám sát ngươi không chết, ta tra xét tư liệu một chút, mới biết, tính cẩn thận thì trong số những người của ta chỉ còn lại mỗi một mình ngươi!”

Nghe vậy, Lạc Ly lập tức kinh ngốc, lập tức hành lễ nói: “Lạc Ly ra mắt tổ sư gia!”

Mặc kệ hắn nói thiệt hay nói giả, bắt quan hệ trước rồi nói sau!

Thất Manh đạo nhân nhìn về phía xa nói: “Trước khi ta bế quan, phụ thân ngươi đã từng bái ta, quét tước điện phủ cho ta, các ngươi đúng là giống hệt nhau! Hắn rất khéo tay, rất giỏi chế tạo cơ quan, từng đánh chết Trúc Cơ chân tu ở Luyện Khí kỳ.”

Câu nói cuối cùng khiến Lạc Ly sửng sốt. Ở bên trong Thần Ngục thì Lạc Ly đã nhìn ra phụ thân tâm linh thủ xảo, rất giỏi chế tạo cơ quan, lập tức hơi tin tưởng lời nói của Thất Manh đạo nhân.

Thất Manh đạo nhân nói tiếp: “Lạc Ly, ngươi có nguyện ý quay trở lại Thất Sát tông hay không! Ta sẽ dốc hết túi truyền thụ cho ngươi Thất Sát chi đạo! Vị trí tông chủ Thất Sát tông, tương lai sẽ do ngươi thừa kế!”

Lạc Ly lập tức lắc đầu. Nói: “Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn. Lạc Ly đã là đệ tử Hỗn Nguyên tông, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thay đổi!”

Lạc Ly cố tình đọc thi hào như muốn nói sẽ không phản bội Hỗn Nguyên tông.

Thất Manh đạo nhân thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc quá, bỏ lỡ một thiên tài như thế!

Hiệp ước ám sát trước đây của ngươi với Thất Sát tông đã quá thời hạn, cứ thủ tiêu như thế đi!

Sư tổ tới đây thăm ngươi, Lạc Ly hãy nhớ kỹ, còn cả Tam Cuồng ngươi nữa, Thất Sát tông sẽ vĩnh viễn không coi các ngươi là mục tiêu ám sát, sẽ vĩnh viễn là gia môn của các ngươi, lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi quay về nhà!”

Lạc Ly với Tam Cuồng cùng hành lễ nói: “Chỉ cần Thất Sát tông không là kẻ địch với ta thì đệ tử sẽ vĩnh viễn không đối đầu với Thất Sát tông!”

Thất Manh đạo nhân gật đầu. Nhìn sang một bên nói:

“Không biết là Kim Thánh đạo hữu hay là Mộc Thần đạo hữu nữa. Có hứng thú tán ngẫu hay không?”

Mộc Thần Chân nhất xuất hiện ở mép thuyền, hắn nói: “Là Thất Manh đạo hữu đó sao. Khách quý tới nhà, sao có thể không tới đón chứ!”

Thất Manh đạo nhân cười ha hả, nhìn hai người Lạc Ly, nói: “Các ngươi đi đi, không có chuyện của các ngươi nữa rồi! Phải rồi, lần đầu gặp mặt, Lạc Ly, đây là lễ vật của ta!”

Nói xong, hắn vứt cho Lạc Ly một vật. Tam Cuồng cũng có lễ vật!

Lạc Ly cùng Tam Cuồng xoay người bỏ đi, nơi này là võ đài của hai đại Phản Hư. Trên võ đài ấy, bọn họ kết minh với nhau hay là lén lút ra tay với nhau cũng là chuyện không liên quan tới Lạc Ly cùng Tam Cuồng.

Hai người quay trở về tông môn, Tam Cuồng thở dài một hơi nói: “Phúc lớn mệnh lớn. Lạc Ly, ta đi tu luyện đây. Ta phải cố gắng thêm nữa, chỉ cần luyện thành thêm ba bí pháp Kim Thần Hi nữa thì ta cũng có thể luyện thành Vạn Thế Phù Đồ Kim Thần Hi!”

Lạc Ly nói: “Chúc mừng sư huynh!”

Sau Hỗn Nguyên tông đại bỉ thì những siêu giai pháp thuật như Vạn Thế Phù Đồ Kim Thần Hi, Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương, Diệu Minh Diễm Hoằng Mạt Ban Nhật, Bất Nhiễm Thiên Hạ Vô Trần Hỏa đã trở thành pháp thuật đứng đầu Hỗn Nguyên tông, vô số đệ tử Hỗn Nguyên tông bắt đầu khổ tu pháp thuật này

Lạc Ly trở lại động phủ của mình, lấy ra quà gặp mặt mà Thất Manh đạo nhân đưa cho mình. Thứ này như sợi như bản, sau khi trải ra thì dài khoảng ba trượng, hiện đủ hào quang kỳ dị, đủ các màu sắc như xích chanh hoàng lục thanh lam tím biến ảo bất định trước mắt Lạc Ly. Mỗi lần điều chỉnh góc độ là nhìn thấy một màu khác, cuối cùng khi nhìn kỹ thì lại trong suốt không có màu. Sờ nên như cát như nước, cảm xúc vô cùng nộn mịn, lại nhẹ nhàng không có sức nặng.

Đây là gì? Lạc Ly cũng không biết.

Không biết cũng không sao, đi tìm sư phụ.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.