Lạc Ly thở dài một tiếng, cảm giác này quá tệ, trả giá nhiều như thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Thế nhưng như vậy thì đã sao! Cho dù thất bại thì cũng chẳng là gì cả. Cùng lắm làm lại. Chỉ cần cố gắng, chỉ cần kiên trì, ta nhất định sẽ thành công.
Mặc dù uể oải thế nhưng trong lòng Lạc Ly rất kiên đình, con đường nằm ở phía trước, không thể từ bỏ.
Ngay khi vừa có suy nghĩ đó thì bạch quang chợt lóe, nháy mắt, Lạc Ly mơ hồ như nằm mộng. Trước mắt của hắn là một mảnh tối đen. Trong bóng đêm có biết bao mãnh thú cùng cường địch đang ẩn núp.
Trong bóng tối chỉ có một điểm ánh sáng, ánh sáng đó do một tu sĩ tạo ra. Nhìn diện mạo của người đó, không ngờ lại chính là tổ sư trung hưng Vương Dương Minh!
Thế nhưng lúc này tổ sư Vương Dương Minh không tiêu sái như trên bức họa mà rất nghèo túng, hai mái như sương, khuôn mặt u sầu, thậm chí còn mất đi một cánh tay.
Vô số mãnh thú cùng cường địch vọt về phía hắn. Bị bọn họ xông lên đánh, hào quang hộ thể trên người tổ sư có thể ảm đạm biến mất bất cứ lúc nào. Chỉ cần nó biến mất thì mãnh thú cùng cường địch trong bóng tối sẽ xé hắn thành cặn bã.
Thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn kiên trì, kiên trì, kiên trì!
Hắn ngước mạnh đầu, giương giọng hét dài, cất tiếng ngâm vang:
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, kiền qua liêu lạc tứ chu tinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2528779/chuong-661-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.