Lạc Ly gật đầu, nói: “Cám ơn tiền bối!”
Vô Ngung chân quân nói tiếp: “Lần này bởi vì ngươi mà sư phụ của ta có lẽ có thể đột phá, đây là chỗ tốt mà sư phụ ta cho ngươi, cho nên ta cũng cho ngươi chỗ tốt. Nếu như ngươi có chuyện gì cần Trọng Huyền tông, trong phạm vi năng lực của ta thì cứ nói!”
Lạc Ly suy nghĩ nói: “Tiền bối, ta nghe nói có thể đào bảo ở Trọng Huyền tông có đúng không? Ta muốn một mảnh thiên địa, muốn đào bảo.”
Vô Ngung chân quân sửng sốt, nói: “Ngươi muốn đào bảo? Lạc Ly, chúng ta là người một nhà nên mới nói cho ngươi biết. Nếu như có đồ tốt thì sao Trọng Huyền tông chúng ta có thể giao cho người ngoài chứ. Chỗ có thể đào đều đã đào hết cả. Thứ người bên ngoài đào ra đều là phế vật mà chúng ta đổ ra. Những người đào trúng bảo vật đều là người của chúng ta, nhằm để hấp dẫn đám ngốc kia tới đây thử vận may.”
Lạc Ly nghe vậy thì lập tức trợn mắt, thế nhưng nghĩ lại cũng đúng. Đồ tốt thì sao có thể để cho người ngoài chứ, thế nhưng hắn vẫn nói: “Tiền bối, ta muốn thử vận may một lần!”
Vô Ngung chân nhân cười ha hả nói: “Được, được, không có vấn đề. Ta mở toàn bộ quyền hạn đào sơn bảo cho ngươi. Cứ yên tâm, khẳng định có thu hoạch!”
Nói xong hắn mỉm cười nhìn Lạc Ly, ý nghĩa không nói tự hiểu, vừa nghe là biết hoài công vô ích.
Lạc Ly rời khỏi Trọng Huyền tông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2528494/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.