Chương trước
Chương sau
Rời khỏi phòng khách, bên ngoài có một Kim Đan chân nhân, mỉm cười nhìn Lạc Ly.

Người này ít nhất cũng là Kim Đan tầng bảy, Lạc Ly đi qua đó, hành lễ: “Tại hạ là tán tu Lăng Biệt Tuyết, ra mắt tiền bối!”

Kim Đan chân nhân vội vàng đáp lê nói: “Đạo hữu đừng trêu ghẹo ta, nếu như đạo hữu không muốn tiết lộ thân phận thì chúng ta cứ nói chuyện ngang hàng với nhau đi thôi. Tại hạ Diệu Nhân Hóa tông Thạch Nhạc chân nhân!”

Lạc Ly sửng sốt, ý gì đây, hắn nói: “Đạo hữu, nói như thế là có ý gì? Ta chỉ là Trúc Cơ, không dám nói chuyện ngang hàng với đạo hữu”.

Thạch Nhạc chân nhân cười ha hả nói: “Trúc Cơ chân tu nào có huyết khí mạnh mẽ, thần hồn tận trời, thiên linh chật ních như ngươi sao? Đạo hữu đừng trêu ghẹo ta!”

Lạc Ly lập tức im bặt. Sau khi hắn ăn bảy đại dược thì cơ thể huyết khí thịnh vượng, chân hồn mạnh mẽ, cho dù là Kim Đan chân nhân cũng không có khí huyết chân hồn thịnh vượng như hắn, cho nên vừa nhìn vào là biết hắn đang ngụy trang, không phải tu sĩ Trúc Cơ, tất cả mọi người đều bị ngộ nhận.

Huyết khí thịnh vượng, chân hồn mạnh mẽ như vậy là do Lạc Ly không luyện hóa hết dược tính. Qua hai ba năm sau, dược tính được luyện hóa, Lạc Ly sẽ khôi phục trở lại bình thường, nhìn không ra manh mối.

Thế nhưng bởi vì chút xíu manh mối này trái lại đã khiến mọi người ngộ nhận, cho nên cố ý mời Lạc Ly.

Lạc Ly mỉm cười, đã hiểu lầm thì cứ hiểu làm tiếp vậy. Hắn sẽ không giải thích.

Lạc Ly nói: “Thạch Nhạc đạo hữu, hội gặp mặt này là chuyện gì?”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Đường dài còn xa, cần ít nhất ba tháng nữa. Mặc dù chúng ta ngồi xuống tu luyện thì ba tháng chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng có câu nói rằng, tu mười năm ngồi cùng thuyền. Nếu ngồi tu luyện thì chẳng phải đã lãng phí cơ hội này hay sao!

Cho nên mấy người bằng hữu chúng ta tổ chức hội gặp mặt. Mọi người đều đi Trọng Huyền tông luyện chế pháp bảo, trên người chuẩn bị không ít đồ vật. Dù sao mấy thứ này cũng đều tiện nghi cho Trọng Huyền tông, như vậy mọi người sao không trao đổi ở đây một chút, bù đắp cho nhau, có lẽ sẽ có thu hoạch khác!

Mặt khác còn trao đổi một ít phương pháp tu luyện, có lẽ một ý kiến lơ đãng của đối phương có thể giúp ngươi lĩnh ngộ phá quan, đá núi có thể chửa ngọc!”

Diệu Nhân Hóa tông quả nhiên lợi hại. Bọn họ cầm đầu tạo hội gặp mặt này, bù đắp cho nhau, bọn họ tuyệt đối có thể kiếm chát trong chuyện này.

Lạc Ly gật đầu, đây chính là một hội giao dịch cỡ nhỏ, hắn nói: “Được, ý kiến hay, mời Thạch Nhạc đạo hữu dẫn đường. Ta đúng là có một chút đồ vật có thể trao đổi!”

Hai người một trước một sau, đi tới đại điện ở trung tâm khoang hạng nhất, nơi đó đã có ba bốn mươi tu sĩ.

Trong đó có mười bảy Nguyên Anh Chân quân ngồi ở phía trên, mấy chục Kim Đan chân nhân còn lại ngồi ở phía dưới. Không phải cố ý tách biệt rõ ràng như thế mà bởi vì chỗ mười bảy Nguyên Anh Chân quân ngồi, cho dù bọn họ không nhúc nhích thì thân thể cũng tự động phát ra uy lực.

Kim Đan chân nhân căn bản không thể tới gần bọn họ, chỉ có thể ngồi ở dưới, tránh xa bọn họ.

Mọi người ngồi ở trong đó, có nói chuyện phiếm, có nhắm mắt dưỡng thần, có tu sĩ Diệu Hóa tông xinh đẹp rót linh trà cho mọi người.

Lạc Ly tới đây, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Mọi người liếc nhìn hắn một cái, không ai để ý. Mặc dù nhìn vào là Trúc Cơ đại viên mãn thế nhưng huyết khí tràn đầy như thế, vừa nhìn là biết ngụy trang thân phận.

Sau đó lần lượt có người đi tới đây, cuối cùng tụ tập tất cả tám mươi chín người, có hai mươi mốt Nguyên Anh Chân quân.

Mọi người đều không tỏ vẻ gì về chuyện Lạc Ly xuất hiện ở đây bởi vì vừa nhìn qua thì biết người này ngụy trang, tám phần là xuất thân tán tu, giấu đầu lòi đuôi.

Mọi người đến đây xong xuôi, một Nguyên Anh Chân quân bước vào đại điện, nói: “Các vị đạo hữu, có câu tu mười năm mới ngồi chung thuyền, chúng ta gặp nhau là duyên phận!

Ta chính là Diệu Hóa tông Ngọc Tán Nhân, xin có lễ!”

Nguyên Anh trên đài đều đáp lễ, Lạc Ly cũng nhanh chóng đáp lễ. Nhìn thái độ của Nguyên Anh Chân quân đối đãi hắn thì biết người này không phải phường đơn giản.

Trong lúc nói chuyện, một ngọc trúc giản kỳ lạ được đưa tới tay mọi người.

Ngọc Tán Nhân nói tiếp: “Mọi người có bảo vật nào muốn trao đổi thì có thể viết lên trên đó, mặt khác cũng phải viết rõ là muốn trao đổi thứ gì.

Ta lấy đại đạo ra thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức.

Sau đó mọi người nhìn thấy bảo vật ưa thích thì có thể trực tiếp trao đổi.

Nếu như có hai người cùng muốn thì liên hệ với đối phương, ai giá cao thì đổi thành công. Chờ kết thúc thì chúng ta sẽ phái người đi thu, tuyệt đối sẽ không để lộ tin tức!”

Mọi người gật đầu, ai nấy đều truyền thần niệm của mình vào trong đó. Lạc Ly suy nghĩ một chút, kỳ thực hắn không có thứ gì để trao đổi cả, tùy tiện đưa tên năm món Hoàng giai thiên địa linh vật, cái nào cũng yết giá ba mươi lăm vạn linh thạch.

Bảy đại dược là tuyệt thế trân bảo, tuyệt đối không thể bại lộ ở nơi này được. Cho dù Ngọc Tán Nhân lấy đại đạo ra thề thì cũng phải cẩn thận một chút mới thích hợp.

Lạc Ly đưa vào xong, ở một bên ngọc trúc giản bắt đầu xuất hiện từng món bảo vật, bảo vật gì cũng có, có đủ loại pháp bảo, có thần kiếm nhập giai, có thiên địa linh vật, có thiên địa linh tài, có đủ loại đan dược, linh tài luyện khí, yêu thú tàn khu, kim giáp cương thi, chiến linh sủng vật, thậm chí còn có nô lệ nữ tỳ cảnh giới Kim Đan.

Lạc Ly bắt đầu xem xét, nhìn xem thử có bảo vật thích hợp với mình hay không.

Chỉ một lát sau, Lạc Ly đã bán được một thiên địa linh vật. Đây là vật phẩm hút hàng, rất nhiều tu sĩ ưa thích.

Đột nhiên Lạc Ly nhìn thấy một vật phẩm, ba con non Bất Chu Thiên Trọng Uy Mãnh Cự Tượng, đem đổi linh thạch, một con một trăm vạn.

Trái tim Lạc Ly đập mấy cái, Mãnh Cự Tượng này là một chủng tộc mạnh mẽ vào thời Thượng Cổ, sau này nhân loại quật khởi, chủng tộc này hoàn toàn lụi bại, đánh mất văn minh, thoái hóa thành dã thú.

Mãnh Cự Tượng này mình mẩy mọc lông, bộ lông ẩn chứa đủ loại phù văn. Tụ tập những phù văn đó lại thì sẽ hình thành Bất Chu Thiên Thần Phù, giúp cự tượng có vô thượng thần lực, nắm giữ tam đại thiên đạo: đại địa, lưu thủy, phong lưu.

Thế nhưng muốn bồi dưỡng ấu tể tuy đơn giản nhưng cần đến vạn năm thì mới có thể trưởng thành, thế cho nên chủ nhân mới bán chúng đi, trao đổi linh thạch, tới Trọng Huyền tông mua báu vật.

Nếu mua được ấu tể này thì có thể khiến Chúng Sinh Lâm của mình thêm phong phú, Chúng Sinh Lâm của mình sẽ có biến dị như Tượng binh, Lạc Ly lập tức liên hệ chủ bán.

“Chào đạo hữu, hãy bán hết con non Bất Chu Thiên Trọng Uy Mãnh Cự Tượng cho ta đi!”

“Ba trăm vạn linh thạch!”

“Được, đạo hữu, ta muốn dùng thiên địa linh vật trả thay, ngươi thấy như thế nào?”

Nói xong, Lạc Ly truyền qua mười cái tên của thiên địa linh vật. Những thiên địa linh vật này cộng lại cũng khoảng ba trăm mười vạn linh thạch. Mặt dù trên người hắn đã chuẩn bị năm trăm vạn linh thạch, thế nhưng hắn còn có rất nhiều thiên địa linh vật cho nên hắn thích dùng thiên địa linh vật để trao đổi hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.