Thiên Quy nói: “Cái gọi tu tiên, chỉ vì trường sinh, theo đuổi tự do, phải có lòng dạ rộng lớn thì mới có thể thực hiện được lý tưởng của mình!
Năm đó tổ tiên tộc ta chỉ là rùa biển thành yêu bình thường trên Nam Hải ở Thương Khung thế giới, được Diệt Độ Tiên Đế thu vào Hỗn Độn thế giới nuôi dưỡng làm nguyên liệu nấu ăn. Về sau Tiên Đế hóa Hỗn Độn thế giới thành Thiên Địa thế giới, tộc của ta có được tự do. Sau đó cùng sự tăng trưởng của Thương Khung thế giới, thâu tóm Tiên giới, tộc của ta tiến hóa thành Thiên Quy bộ tộc, ngao du vũ trụ vô tận, thọ cùng trời đất!
Cho nên, hãy nhớ, bất kể lòng dạ lớn bao nhiêu, ước mơ ngốc bao nhiêu, nhưng chỉ cần cố gắng, quyết không từ bỏ thì sẽ có một ngày thực hiện được!
Trong dự cảm của ta, lần kế tiếp tộc ta trở lại đây, chúng ta còn có thể gặp lại nhau, cho nên hãy cố gắng lên!”
Nói xong lời này, Thiên Quy biến mất. Ở sâu trong vũ trụ, Thiên Quy bộ tộc lại bắt đầu di cư. Bốn chân của bọn họ vừa lay nhẹ thì đã bay xa trăm vạn dặm. Chậm rãi rời khỏi mảnh tinh vực này!
Lạc Ly đứng đó ngu ngơ, hơn nửa ngày sau mới nói: “Ba ức sáu ngàn vạn năm sau, đại ca, ngươi mới trở lại, làm sao có thể chứ!”
“Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn!”
“Lạc Ly, cố gắng lên! Cố gắng! Bất kể lòng dạ lớn bao nhiêu, ước mơ vớ vẩn bấy nhiêu, thế nhưng chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2528453/chuong-564-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.