Chương trước
Chương sau
“Thế nhân đều nói Hỗn Nguyên tông Thần Mộc thông minh nhất, Thiên Nhai tàn nhẫn nhất, Phong Sương nguy hiểm nhất, Hổ Thiện mạnh mẽ nhất. Thế nhưng bọn họ sai cả rồi, ngươi mới là cái thứ chán ghét nhất Hỗn Nguyên tông. Hỗn Nguyên tông các ngươi trước đây đều đường đường chính chính, hiện tại chơi quỷ kế, khiến cho người ta không chịu nổi, cho nên phải diệt trừ nhà ngươi!”

Tân Nguyên chân tôn nói: “Đừng nhiều lời, chiến đi! Phi Dương lão thất phu, ngươi cũng già rồi, thích lải nhải!”

Nói xong, hắn chậm rãi bay lên, Diệp Phi Dương gật đầu, nói: “Phải, ta có chút già rồi, thế nhưng trước khi ta biến mất nhất định phải giết con sài lang Hỗn Nguyên tông nhà ngươi. Giết chết thần nghiệt Hỗn Nguyên tông các ngươi khổ tâm bồi dưỡng. Hủy đi Lương Châu Tịnh Lâm, cắt đứt một phần năm cơ nghiệp của Hỗn Nguyên tông ngươi, tất cả đều đáng giá!

Vân Lưu, tới đây, hai người chúng ta đánh với hắn! Chỉ cần giết chết hắn thì ta sẽ cho ngươi cách duyên thọ ngàn năm!”

Van Lưu chân tôn gật đầu, nói: “Được, cùng nhau lên! Gì mà phồn hoa phú quý, gì mà công danh lợi lộc, gì mà thân tình hữu tình, gì mà hậu bối tử tôn, so với tính mệnh của mình thì chỉ là mây bay. Chỉ cần ta còn sống, từ bỏ tất cả cũng đáng!

Thế nhưng hiện tại không ai có thể khống chế Càn Khôn thế giới, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh thực sự thôi!”

Diệp Phi Dương nói: “Không sao, Tân Nguyên khổ cầu đột phá, tự tìm đường chết, bỏ qua Hỗn Nguyên ngũ pháp.

Hiện tại chỉ còn lại Nhất Nguyên Mông, chính là lúc hắn yếu nhất, chỉ có hai Hóa Thần phân thân, tự đoạn căn cơ, không tạo thành Hỗn Nguyên Ma Đạo được. Với hai người chúng ta mà còn không diệt được hắn sao?”

Nói xong, Diệp Phi Dương bắt đầu phân thân, trên người hắn xuất hiện bóng người, một lần hóa thành sáu người, mỗi người đều hoàn toàn khác nhau, có trung niên, có lão niên, thậm chí còn có nữ nhân.

Vân Lưu chân tôn cũng bắt đầu biến thân, chia làm bốn, thế nhưng đều là lão giả.

Đây là đặc điểm của cảnh giới Hóa Thần, Âm Thần phân thân, mỗi phân thân vừa là phân thân vừa là chủ thể, đều có lưc lượng cường đại đáng sợ, tương đương với một cái mạng của Hóa Thần Chân tôn. Sau khi chủ thể hóa sinh chín Âm Thần phân thân thì cửu cửu quy nhất, hợp thành Dương Thần, đây là cảnh giới cao nhất của Hóa Thần, Hóa Thần đại viên mãn, sau đó chính là tấn thăng Phản Hư!

Tân Nguyên chân tôn gật đầu, nói: “Tốt, tới đây, chúng ta thống khoái đánh với nhau một trận!”

Nháy mắt, hắn một phân thành hai, nghênh đón thập đại Hóa Thần phân thân của đối phương, hai bên chuẩn bị đại chiến! Càn Khôn động thiên cảm giác được sự đáng sợ của bọn họ, bạch quang chợt lóe, những Hóa Thần phân thân đó đều rời đi hết!

Sau khi bọn họ rời khỏi. Cổ giả bùng nổ uy lực vô tận, hô: “Sư đệ chớ sợ, ta tới giúp ngươi!”

Cùng sự bùng nổ sức mạnh Nguyên Anh của hắn, chớp mắt, hắn bị na di khỏi đây, truyền tống tới chiến trường Nguyên Anh, đi giúp thanh long đại chiến cự nhân.

Bên kia chỉ còn lại Huyết Linh chân quân, hắn nhìn Hạc Chu chân quân nói:

“Hạc Chu, nơi này không chứa chấp hai chúng ta, chúng ta cũng đi thôi! Nhất phân cao thấp!”

Nói xong, trên người hắn bùng nổ khí tức Nguyên Anh, nháy mắt bị na di khỏi.

Hạc Chu chân quân hừ lạnh một tiếng, cũng thả ra khí tức của Nguyên Anh. Hắn cũng bị na di đi mất.

Thế nhưng vào lúc này, trong đám người trên quảng trường âm thầm xuất hiện hai luồng khí tức của Nguyên Anh. Đối phương rõ ràng có phục binh, nháy mắt hai Nguyên Anh chân quân biến mất.

Trong nháy mắt, trong thành thị Tịnh Lâm tông to lớn đã không còn Nguyên Anh chân quân nữa. Đệ tử Tịnh Lâm tông, mười phần thì mất hết bảy tám phần, chỉ còn lại tu sĩ mười một tả đạo cùng vô số tu sĩ gia tộc tu tiên tham gia thịnh hội. Còn có đám người Phạm Vô Kiếp.

Ngoài bọn họ ra thì còn có vô số tu sĩ mặc áo đen, trong những tu sĩ áo đen, có người hô lên:

“Giết Phạm Vô Kiếp. Tiêu diệt thiên tài tương lai, ngàn năm nhất tú của Hỗn Nguyên tông. Ai giết được Phạm Vô Kiếp thưởng một ức linh thạch, vô thượng bí pháp, vĩnh hưởng phú quý!”

Theo hiệu lệnh của hắn, vô số tu sĩ áo đen hô: “Giết Phạm Vô Kiếp, giết Phạm Vô Kiếp! Một ức linh thạch, vô thượng bí pháp, vĩnh hưởng phú quý!”

“Giết Phạm Vô Kiếp, giết Phạm Vô Kiếp! Một ức linh thạch, vô thượng bí pháp, vĩnh hưởng phú quý!”

Nháy mắt, vô số tu sĩ áo đen đánh về phía Phạm Vô Kiếp, mà đạo binh trải rộng bốn phía của Phạm Vô Kiếp cũng chia nhau tụ tập lại, bọn họ chém giết với nhau, chiến đấu với nhau.

Tu sĩ đến từ mười một tả đạo cùng gia tộc tu tiên thì hoàn toàn hỗn loạn, không biết nên làm như thế nào mới đúng. Càn khôn Thiên Địa Phong Ấn quá chặt chẽ, căn bản không thể rời khỏi phương thiên địa này được. Bọn họ chạy loạn bốn phía giống như ruồi bọ.

Càng loạn hơn là, đùng một tiếng, trung tâm quảng trường bắt đầu biến hóa. Trên quảng trường xuất hiện vô số đình đài lầu các. Toàn bộ thành thị sơn môn Tịnh Lâm tông mất khống chế, bắt đầu hỗn loạn.

Một phút trước là lầu cao, sau đó bắt đầu biến hóa, vách tường tách lìa, biến thành lương đình, lương đình xuất hiện được một phút thì hóa thành bãi đá, bãi đá xuất hiện được một phút thì hóa thành đường đi, nguyên cả thành thị bắt đầu biến ảo không ngừng, trở thành một đại mê cung, rất hỗn loạn.

Toàn bộ thế giới đều rối loạn, nơi duy nhất không loạn chính là đài cao, nơi đó chớp lóe phù lục, Cửu Âm Thập Tuyệt Trận vẫn còn đang luyện hóa nó.

Không ít tu sĩ mười một tả đạo chạy qua đó, liều mạng công kích đài cao, muốn cứu thoát trưởng bối bị nhốt bên trong. Thế nhưng không có tác dụng, tiếng kêu cứu trong đó càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt, mọi người trong đó chết sạch, mười lăm Nguyên Anh đều bị luyện hóa, chết vô cùng nghẹn khuất.

Bốn người Lạc Ly đứng ở đài phụ, nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Thình lình đài phụ run lên, nguyên cả bình đài bị mất khống chế, rớt xuống đất từ độ cao ba mươi trượng, sau đó ở đây dâng lên một cái tháp cao, năm người Lạc Ly bay lên tháp cao, tiếp tục quan sát.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hô lớn: “Phạm Vô Kiếp, ta chính là Huyết Ma tông Phách Lăng chân nhân, tới lấy cái đầu của ngươi!”

Một đại hán kéo áo đen trên người xuống, khinh thường giấu diếm thân phận, lao tới Phạm Vô Kiếp.

Một trong sáu tên phó dịch vẫn ở phía sau Phạm Vô Kiếp hét lớn: “Phách Lăng, thật càn rỡ, đợi ta giáo huấn ngươi!”

Hai người đều là Kim Đan chân nhân, phóng thích lĩnh vực ra ngoài, rống lớn một tiếng, giao chiến với nhau.

Lúc này lại có người hô: “Phạm Vô Kiếp, ta chính là Không Ma tông Mộc Chân, đến đây lấy mạng chó của ngươi!”

Một phó dịch phía sau Phạm Vô Kiếp quát: “Mộc Chân, ngươi xem xem ta là ai!”

Mộc Chân nhìn người nọ, sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: “Ta nói tại sao một tên Trúc Cơ nho nhỏ như Phạm Vô Kiếp lại có uy thế lớn như thế, có vô số tùy tùng như vậy!

Thì ra đều là đám già này giả thần giả quỷ, nâng phủng hắn, tới đây, Giang Đông lão tặc, huyết cừu nhiều năm của hai chúng ta, hôm nay nhất quyết sinh tử!”

Giang Đông chân nhân nhìn Phạm Vô Kiếp, nói: “Vô Kiếp, sau này ta không thể theo cạnh ngươi nữa rồi, bảo trọng!”

Sau đó hắn bay ra ngoài, chiến đấu với Mộc Chân chân nhân.

Cứ như vậy, Kim Đan đối Kim Đan, Trúc Cơ đối Trúc Cơ, mọi người đánh với nhau, thiên hạ đại loạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.