Chương trước
Chương sau
“Nhìn thấy tám mỹ nữ kia không, hồ nữ kia là hắn đại chiến Âm Ma tông cứu ra, hồ nữ muốn trả ơn, trở thành tỳ nữa của hắn.”

“Còn có cô kia, chính là Yên Đãng tông đệ nhất mỹ nữ, bị hắn hút hồn, làm bạn bên cạnh hắn!”

“Phạm Vô Kiếp này thật là lợi hại! Khó trách ai cũng nói hắn sẽ trở thành người thừa kế chức chưởng môn Hỗn Nguyên tông.”

“Lời đồn bóng gió, không có gió thì sao có bóng, hiện tại xem ra, tám phần không phải lời đồn!”

Phạm Vô Kiếp đi vào trung tâm quảng trường, liếc nhìn bốn phía, tuy hắn chỉ mới Trúc Cơ thế nhưng không ai dám nhìn hắn, đều coi hắn trở thành hào kiệt có thể ngồi cùng bàn với Nguyên Anh chân quân.

Đúng là một chim vào rừng, trăm chim ngạc nhiên. Hắn đi tới đây, trong mắt mọi người chỉ có hắn, không còn ai khác. Giống như Thần Hoàng, tỏa ra khí thế uy nghiêm vô tận!

Phạm Vô Kiếp tới đây, nhìn thoáng qua Tường Khôn chân nhân, còn có Tường Lân chân quân, mở miệng muốn nói.

Lạc Ly lập tức có cảm giác, nếu để hắn nói thì có thể Tịnh Lâm tông sẽ xảy ra biến hóa, Lạc Ly đứng bật dậy, cao giọng nói:

“Vô Kiếp sư đệ, nhiều năm không thấy, ngươi khỏe chứ!”

Phạm Vô Kiếp men theo thanh âm của Lạc Ly, nhìn lại bên này, lời định nói lập tức biến mất. Hắn nhìn Lạc Ly, sửng sốt, sau đó nói:

“Lạc Ly sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”

Lời này vừa thốt, khí thế cao thượng như Thần Hoàng lập tức biến mất, Phạm Vô Kiếp lại trở thành Phạm Vô Kiếp trước kia, giống như thay đổi thành một con người khác.

Thế nhưng ngay lập tức, hắn khôi phục lại như thường, biến thành Thần Hoàng uy nghiêm, hắn nhìn Lạc Ly nói:

“Không phải, phải là Lạc Ly sư điệt, đã lâu không thấy, sao ngươi lại ở đây?”

Phạm Vô Kiếp chính là đồ đệ của Tân Nguyên tổ sư, cùng thế hệ với Hổ Thiện chân nhân, cho nên hắn gọi Lạc Ly là sư điệt.

Lạc Ly giống như không nghe thấy, nói: “Phạm Vô Kiếp, ta cũng muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Phạm Vô Kiếp còn chưa nói chuyện thì Thanh Long tôn giả ở bên cạnh hắn quát lên: “Chủ thượng nhà ta tới đâu, đâu cần ngươi quản!”

Tu sĩ dáng vẻ cổ giả cũng nói: “Chủ thượng, chuyện lớn quan trọng hơn, đừng dây dưa ở đây, thứ tiểu bối này, không cần quan tâm!”

Phạm Vô Kiếp khẽ gật đầu, nhìn Lạc Ly, nói: “Phải, ta đã khác trước kia, bất kể trước kia Lạc Ly như thế nào thì cũng là chuyện quá khứ, với ta chỉ là mây bay!

Chinh đồ của ta tại tinh không, thiên hạ vô tận đang chờ ta thăm dò, hiện tại hồi tưởng lại chuyện quá khứ, thật đáng cười, quả thực là tiểu hài tử đang quậy quọ!”

Giọng nói của Phạm Vô Kiếp vô cùng tự tin, giống như chuyện quá khứ nhỏ bé không đáng kể!

Lạc Ly đột nhiên sử dụng tâm giác nói: “Trong quá khứ nhỏ bé không đáng kể đó, ngươi thất bại! Ngươi thất bại bởi ta!”

Lạc Ly sử dụng tâm giác, chỉ có đệ tử Hỗn Nguyên tông mới nghe thấy, tám thủ hạ của Phạm Vô Kiếp căn bản không nghe được, tránh cho bọn họ quấy nhiễu.

Phạm Vô Kiếp lắc đầu, cũng sử dụng tâm giác trả lời: “Ta được Bất Ngôn tông nhận định là Sở Nam ngàn năm nhất tú, ta chính là Sở Nam địa vực thập đại thiên tại, ta...”

Lạc Ly nói bằng tâm giác: “Ngươi thất bại! Ngươi bại bởi ta!”

Phâm Vô Kiếp lập tức im bặt, sau đó đổi để tài: “Ta chính là thiên chi kiêu tử, ứng kiếp mà sinh. Tọa hạ của ta có bát đại cao thủ, mĩ thiếp như mây, ta có ba ngàn đao binh, ta có uy danh đồ long...”

Lạc Ly nói: “Ngươi thất bại! Ngươi bại bởi ta!”

Phạm Vô Kiếp không kiềm chế được quát lên: “Đó là quá khứ, là quá khứ rồi!”

Lạc Ly nói: “Ngươi thất bại! Ngươi bại bởi ta!

Không phục, chúng ta lại chiến một trận, ngươi có dám chiến thêm một trận ở tại chỗ này không!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Chỉ bằng ngươi? Sáu năm mới hoàn thành tố bản quy nguyên, tới giờ chưa có một môn Hỗn Nguyên đại pháp nào tiểu thành. Mà ta, Lưu Ly Hải, Kim Phù Đồ, Chúng Sinh Lâm, Vạn Ngục Viêm đều tiểu thành, chỉ cần Thông Thiên Phong cũng tiểu thành thì ta có thể tấn thăng cảnh giới Kim Đan!”

Lạc Ly tiếp tục nói: “Ngươi thất bại! Ngươi bại bởi ta!”

Lời này thốt ra, Phạm Vô Kiếp lại im lặng, hắn nhìn Lạc Ly, hơn nửa ngày sau mới nói: “Lạc Ly, Lạc Ly, vì sao ngươi lại dây dưa với ta như thế chứ! Chẳng lẽ ngươi thấy ta thành danh thiên hạ nên ghen ghét ta!”

Lúc này hắn không dùng tâm giác mà lớn tiếng nói!

Lạc Ly cũng không nói ngươi thất bại nữa mà là chỉ vào Dạ Khinh Phong, nói: “Là ngươi dây dưa ta, có bản lĩnh thì đối phó ta, khi dễ bằng hữu của ta thì có gì ngon lành!”

Phâm Vô Kiếp nhìn Dạ Khinh Phong, nói: “Hắn, hắn là ai? Sao ta thấy có hơi quen mắt nhỉ?”

Nghe vậy, đám Lạc Ly lập tức sửng sốt, Phạm Vô Kiếp không giống như đang nói dối, hắn hình như thực sự quên Dạ Khinh Phong là ai.

Dạ Khinh Phong lập tức biến sắc, hắn ôm quyền nói: “Phạm Vô Kiếp sư đệ, lúc trước ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông, ngươi cùng ta...”

Phạm Vô Kiếp a một tiếng, nói: “Ta nhớ rồi, khi đó ngươi là tiểu đệ theo hầu Lạc Ly, ta hình như đã nói chuyện với ngươi! Gọi là Phong gì đó!”

Dạ Khinh Phong lập tức tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, Phạm Vô Kiếp hoàn toàn quên hắn, kì thật bọn họ cũng từng kết giao, từng uống rượu với nhau mấy lần.

Phong Tử Hư không nhìn được nữa, nói: “Phạm Vô Kiếp, ngươi đừng quá cuồng vòng, đừng không xem ai ra gì!”

Phạm Vô Kiếp nhìn Phong Tử Hư nói: “Tử Vân sư điệt, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”

Nghe vậy, mọi người sửng sốt, Phong Tử Hư nhìn Phạm Vô Kiếp, giống như không nghe rõ hắn nói gì, hỏi lại: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Phạm Vô Kiếp cũng không quá để ý, nói: “Tử Vân sư điệt, Phong Tử Vân, không đúng sao?”

Mọi người lập tức im lặng, chẳng những Dạ Khinh Phong bị Phạm Vô Kiếp quên, ngay cả Phong Tử Hư mà Phạm Vô Kiếp cũng nhớ nhầm tên. Phạm Vô Kiếp không nhớ Dạ Khinh Phong là có tình có duyên, bọn họ không tiếp xúc nhiều với nhau. Thế nhưng ngay cả Phong Tử Hư mà hắn cũng nhớ lầm, chuyện này có hơi quá đáng.

Không biết Phong Tử Hư có phải bị hậu di chứng sau lôi đài hay không, nhất thời nổi giận. Đại địch trong lòng mình, ngay cả tên mình cũng không nhớ, quả thật kích thích hắn.

Phong Tử Hư rống to: “Khốn kiếp, đồ con rùa, ta liều mạng với ngươi!”

“Phạm Vô Kiếp, chúng ta thế bất lưỡng lập, ta liều mạng với ngươi!”

Hắn muốn ra tay, bị Lục Chu giữ chặt, hô: “Đừng xúc động, môn quy, môn quy!”

Lạc Ly cũng vội vàng kéo Phong Tử Hư, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Khi bọn họ nói chuyện với nhau, trên đài chính, mấy Nguyên Anh chân nhân tới đây làm khách đều đứng lên, lặng lẽ biến mất.

Đột nhiên Yến Sơn tông Tĩnh Quỷ chân nhân xuất hiện cách Phạm Vô Kiếp trăm trượng, thấp giọng nói: “Phạm Vô Kiếp!”

Trong thanh âm có một loại ma lực, giống như quỷ khóc, Phạm Vô Kiếp chau mày nhìn qua nơi đó: “Tiền bối, gọi ta có gì không?”

Tĩnh Quỷ chân quân cười, nói: “Ngàn năm nhất tú? Muốn xác định một chút mà thôi.”

Bên kia, Huyết Ma tông Huyết Linh chân nhân đột nhiên xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Làm gì hả? Ngàn năm nhất tú? Muốn giết ngươi đó! Ra tay!”

Hắn ra lệnh một tiếng, ngay lúc đó, trong đám thị nữ phía sau Phạm Vô Kiếp, một nữ tử mặt mày trắng tươi đột nhiên hai tay bắn ra hàn quang, đâm tới hậu tâm của Phạm Vô Kiếp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.