Chương trước
Chương sau
Dạ Khinh Phong nói: “Lạc Ly sư đệ, ngươi không biết Phạm Vô Kiếp gần đây đâu.

Lần này Hỗn Nguyên tông đến Vạn Thú tông ký kết minh ước ngưng chiến, Phạm Vô Kiếp được coi là một đại đệ tử mới đại biểu cho Hỗn Nguyên tông, ở Dực Châu một mình tẫn bại mười hai tuấn kiệt Vạn Thú tông.

Đồng thời thăm dò di tích dị tộc Dực Châu, được đến ba ngàn đạo binh dị tộc A Ba La lưu lại, sau đó lấy đạo binh này đồ long thành công, đánh chết Thanh nhãn huyết hồng long vạn năm ở Nam Hải.

Hắn được Bất Ngôn tông bầu là một trong mười đại thiên tài nam địa vực tân hưng, hơn nữa truyền thuyết tiểu đạo tin tức, Hỗn Nguyên tông sẽ đại lực bồi dưỡng hắn, thay thế cho hai vị sư huynh Lan Sơn, Bắc Hà, trở thành người thừa kế chưởng môn Hỗn Nguyên tông”.

Nói tới đây, Phong Tử Hư mắng: “Cái gì, chỉ bằng hắn? Hắn cũng xứng cùng hai vị sư huynh Lan Sơn, Bắc Hà so sánh?

Kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng!”

Dạ Khinh Phong nói: “Cái này, cái này không phải ta nói, là Bất Ngôn tông truyền ra tiểu đạo tin tức, tin tức Bất Ngôn tông, mười đúng tám chín, giả không được!”

Lục Chu nói: “Ta sao lại không biết?”

Dạ Khinh Phong nói: “Đúng rồi, những cái này đều là phát sinh từ tháng trước, các ngươi còn đang trên đường, cho nên không biết.

Hiện tại Phạm Vô Kiếp nổi bật chính kình, ta không thể không tuyên dương bốn phía như thế”.

Lạc Ly mỉm cười nói: “Phạm Vô Kiếp, khi nào thì đến đây?”

Dạ Khinh Phong nói: “Ước chừng ba ngày sau!”

Lạc Ly nói: “Tốt, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại Phạm Vô Kiếp, nhìn xem mười đại thiên tài Sở Nam này, mấy năm nay có gì khác!”

Đội ngũ đi tới, từ từ, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một tòa núi cao, tòa núi cao đó chính là sơn môn của Tịnh Lâm tông ở Lương Châu.

Tòa núi cao này chiếm hơn mười dặm đất, nguy nga cao ngất, hướng thẳng lên trên, thẳng hướng tận trời. Trên không vân hà bay lượn, mây màu từng đóa, giống như nhân gian tiên cảnh. Mọi người nhìn qua, không khỏi sửng sốt, tòa núi này có chút giống chủ sơn Hỗn Nguyên tông.

Lạc Ly sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, muốn nhìn kĩ tòa núi cao này, ai ngờ trong cảm nhận của hắn chỗ đó không hề có núi. Nơi đó một mảnh trống trơn, không có thứ gì tồn tại.

Lạc Ly không khỏi nói: “Núi này là giả sao?”

Dạ Khinh Phong nói: “Đúng! Tổ sư khai tông Tịnh Lâm tông Dạ Ngạo Thiên chính là đệ tử Hỗn Nguyên tông, thế nhưng tư chất quá kém, đau khổ tu luyện ba trăm năm mới chỉ Thông Thiên Phong đại thành, tiến vào Kim Đan, khó thể tiến thêm bước nữa.”

“Người không cam lòng cứ thế hóa bụi, khổ tu Thông Thiên Phong, một lần ngộ đạo, dưới huyền cơ, theo ánh chiều tà, đi tới dưới thác Tịnh Tông, lắng nghe âm thanh nước suối, ngộ ra Tịnh Lâm đạo, đây cũng là nguyên nhân có thi hào của Tịnh Lâm tông chúng ta: Tâm tùy tịch chiếu duyên nhai khứ, tọa thính tịnh tông bộc hạ tuyền!

Tổ sư thành được đại pháp, sau đó tham gia Lương Châu đại chiến, thanh trừ vô số yêu ma ở nơi này, cộng thêm hắn đối kháng những môn phái khác, tích lũy vô số chiến công, cuối cùng chiến một trận, lực chiến tam đại Nguyên Anh, đồng quy vu tận, chết trận đương trường, rơi vào luân hồi.”

“Khi đó là thời đại Thiên Dương chân nhất chưởng khống Hỗn Nguyên tông, lão nhân gia giúp tổ sư chuyển thế, dẫn dắt vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông. Thế nhưng tổ sư chuyển thế tiềm chất quá kém, không thể hoàn thành cửu môn thí luyện, vì thế chuyên tu Tịnh Lâm đạo mà mình sáng chế, tọa trấn Lương Châu, thành lập Tịnh Lâm tông ta, cuối cùng phi thăng tiên giới!”

“Đến tận nay tông ta lập phái hai vạn ba ngàn năm, trong thời gian đó có hai vị tổ sư phi thăng, tấn thăng trung môn, thay Hỗn Nguyên tông tọa trấn Lương Châu, thống lĩnh mười một tả đạo, một trăm sáu mươi tám gia tộc tu tiên.

Lạc Ly gật đầu nói: “Quả nhiên là một anh hào tiền bối, bội phục, bội phục!”

Dạ Khinh Phong nói: “Tiếc nuối lớn nhất đời này của Ngạo Thiên tổ sư là không thể trở lại Hỗn Nguyên tông, tận đến khi phi thăng thì cũng chưa tròn tâm nguyện, cho nên núi này, cũng chính là sơn môn của chúng ta, chỉ là ảo giác, có phải nhìn rất giống cự phong ở Hỗn Nguyên tông không?

Đó là tổ sư sau khi phi thăng, vượt giới thưởng pháp, tặng cho hậu bối chúng ta một động thiên pháp bảo ở Tiên giới, sau khi luyện hóa, trời gập đất bẻ, nhìn qua thì nơi đó như một ngọn núi cao nhưng kì thật đó chính là Tiểu Tự Tại Càn Khôn Thế Giới, khoảng chừng ngàn dặm!

Phong Tử Hư nói: “Theo ta được biết thì tiểu thiên thế giới của Tịnh Lâm tông các ngươi là một tuyệt thế đại trận, nghe đồn tiểu thiên thế giới này đáng sợ tới mức có thể luyện hóa luôn cả Phản Hư chân nhất.”

Dạ Khinh Phong gật gật đầu, nói: “Chuyện đó thì hơi khoa trương, Phản Hư chân nhất đã lĩnh ngộ thiên đạo, căn bản không nhốt được, thế nhưng có thể vây nhốt Hóa Thần Chân tôn.

Thật ra, chuyện này cũng có liên quan tới công pháp của tông môn ta. Tịnh Lâm tông chúng ta chú ý giăng lưới chờ chim, bày mai phục chờ cường địch, chúng ta chuẩn bị càng lâu thì càng lợi hại. Vì vậy sơn môn của chúng ta chính là cạm bẫy pháp trận lớn nhất!”

Phong Tử Hư nói tiếp: “Hình như mười ba đặc sản của Tịnh Lâm tông các ngươi đều đến từ tiểu thiên thế giới này thì phải?”

Dạ Khinh Phong đón lời: “Đúng vậy, sơn môn của chúng ta, trải qua hai vạn năm phát triển, trong đó có hai mươi mốt phúc địa, trong những phúc địa này, sản xuất ra mười ba đặc sản.

Sắp sửa tới trung thu, phúc địa Nguyệt hư kết viên trong môn phái chúng ta sẽ cho ra ba mươi ba cây Nguyệt Kết, chúng hấp thu thái âm tinh hoa trong đêm trăng tròn để sinh ra Linh Nguyệt Hư Kết. Linh quả này một năm một lần chín nhẹ, mười giáp sáu trăm năm một lần chín nặng, năm nay chính là lần chín nặng mười giáp. Ăn vào một viên Linh Nguyệt Hư Kết chín nặng thì có thể phá hết chất cốc, giải thoát mọi gông xiềng, ám thương do tu luyện, tai họa gầm do công pháp đều bị Linh Nguyệt Hư Kết hóa giải, là vô thượng linh quả.

Thế nhưng Linh Nguyệt Hư Kết này nửa giả nửa thật, chỉ có thể bảo tồn ba ngày, cho nên vô số tu sĩ đều đến đây tham dự lễ tế trung thu. Có được Linh Nguyệt Hư Kết thì ăn ngay, hóa giải ám thương họa ngầm trong cơ thể.”

Lạc Ly nói: “Còn có thứ tốt như thế sao, phải mời chúng ta ăn mấy quả đó!”

Dạ Khinh Phong nói: “Đương nhiền rồi. Đừng thấy chỉ có ba mươi ba cây Nguyệt Kết nhưng mỗi cây đều có thể sinh ra ba trăm ba mươi ba trái Linh Nguyệt Hư Kết. Một vạn trái Linh Nguyệt Hư Kết, mà mỗi người chỉ có thể ăn một trái, cũng chỉ có thể bảo tồn ba ngày, không có giá trị trữ hàng. Cho nên chỉ cần tu sĩ tới đây, giao nộp đủ linh thạch thì sẽ ăn được trái này.”

Đội ngũ đi tới ngọn núi cao đó, nháy mắt, không gian chuyển đổi, tất cả đi vào một không gian kỳ dị. Chỉ thấy bốn phía là vân hà vô tận, mây này nhiều màu nhưng lại tinh khiết không bẩn, hiển vẻ yên tĩnh lại đơn thuần. Dưới ánh mặt trời, chúng nó không ngừng biến hóa thành đủ loại hình dáng cùng màu sắc.

Kim sắc hà quang giống như một bàn tay khổng lồ thần kỳ mở mấy ngon tay một cách chầm chậm, tòa bộ đại địa đột nhiên sáng lạn. Trên tầng mây rám vàng là từng phiến vẩy cá màu hồng, nhưng chốc lát sau lại biến thành vẩy cá màu vàng, giống như từng đóa bạch liên hoa nở rộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.