Có lẽ, lời nhắn lại cuối cùng của ta, ai cũng không thể nhìn thấy, ta chính là một người hoàn toàn thất bại. Không ai, sẽ vì ta chết mà bi thương, mà khóc, vô thanh vô tức tiêu tán, không người nào biết.
Nhưng mà không biết vì cái gì, ta nằm ở trên giường, quay đầu nhìn lại, ta cả đời này, lại không chút nào hối hận!
Ta tu đạo ba trăm năm, tuy bất quá Trúc Cơ, nhưng mà ta đã cố gắng qua, ta đã phấn đấu qua, ta đã thành công qua, ta đã huy hoàng qua, ta đã thất bại qua, tuy ta lập tức sẽ chết, nhưng mà ta không hối hận, bởi vì đây là lựa chọn của chính ta!
Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn như thế, vẫn muốn dánh cuộc một chuyến, tu tiên, tu tiên, ta vẫn muốn tu tiên!”
Đến tận đây, lời nhắn biến mất, nhìn lời nhắn này, cái loại không cam lòng này, loại tình cảm dứt khoát này, không biết vì cái gì Lạc Ly ánh mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Đại đạo mênh mông, cô độc khó tìm, bao nhiêu tu sĩ, ở trên đường này, gập ghềnh đi tới, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa....
Đây là tu tiên, đây là nhân sinh, đã lựa chọn, là sẽ không hối hận!
Cái động thiên pháp bảo này tên là Nguyên Không Giản, chính là động thiên pháp bảo tiện nghi bình thường nhất, là lão tu sĩ hao hết toàn bộ tích tụ mua, khi đó hắn còn có hy vọng, còn muốn nhập nội môn Hỗn Nguyên tông, tu luyện Hỗn Nguyên thất pháp.
Hắn đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2527737/chuong-355-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.