Hổ Thiện chân nhân cùng Lạc Ly sau khi vào cung điện, đi tới trung tâm chủ điện, cung điện này chậm rãi bay lên, sau đó chợt lóe, phi hành như điện, hướng đại lục nơi xa bay đi.
Lạc Ly ở trong cung điện này, hướng ra phía ngoài nhìn lại, sơn xuyên đại địa, đều ở dưới chân, tốc độ này nhanh tương đương Ngũ đế tử hỏa lưu vân chu của Hổ Thiện chân nhân, chính là món đồ giống nhau.
Lạc Ly nhịn không được hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
Hổ Thiện chân nhân nói: “Cái này gọi là Cửu Thiên Phi Khuyết, chính là chung cực pháp bảo trong pháp bảo phi hành, bảo vật này công phòng một thể, có uy năng đấu chiến cường đại, mặt khác chẳng những có thể ngao du hư không, còn có thể chiếm cứ sơn xuyên, tạm làm động phủ, chính là chí bảo nhân gian.
Chính là Đại La Ma tông, truyền thừa tính ra mười vạn năm, cũng bất quá mới có sáu tòa mà thôi!”
Lạc Ly nói: “Bảo bối này thật là lợi hại, sư phụ, Hỗn Nguyên tông chúng ta có không?”
Hổ Thiện chân nhân lắc đầu, nói: “Tu sĩ hẳn nên không mượn ngoại vật, chỉ tồn chính mình, dù biết ngoại vật tuy mạnh, nhưng mà lại sẽ làm tu sĩ sinh lòng lệ thuộc vào, nhiều loại mê chướng, tâm không yên, thì thần không sinh, tu vi tất chịu ảnh hưởng.”
Lạc Ly gật đầu nói: “Đệ tử rõ ràng!”
Lúc này một trận cười khẽ truyền đến, Cửu Đạo chân quân xuất hiện, cười nói:
“Tiểu tử, không nên nghe sư phụ ngươi lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2527638/chuong-327-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.