Yến Tử Hi thì không nói không rằng, đưa tay một cái, Cổ Phật Thanh Đăng Đồ bay vào tay Lạc Ly, sau đó hắn thở dài một tiếng, rất không cam lòng, quay đầu rời khỏi.
Mọi người nhìn Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp lẩm bẩm: “Ta thất bại? Ta lại thất bại? Chẳng lẽ ta lại thất bại sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Phạm Vô Kiếp khẽ cắn môi, đưa Hoàng giai thiên địa linh thổ Minh Nguyệt Thạch cho Lạc Ly, thế nhưng mọi người vẫn nhìn hắn, thứ mọi người chờ không phải điều này.
Tuy nhiên Phạm Vô Kiếp vẫn không quỳ xuống vả miệng mình, thật ra hắn không ra tay được.
Đột nhiên Phong Tử Hư ở bên cạnh hô:
“Đánh, đánh, đánh, nguyện cược nguyện thua!”
Những người khác lập tức hô: “Đánh, đánh, đánh, nguyện cược nguyện thua!”
“Đánh, đánh, đánh, nguyện cược nguyện thua!”
Từ lâu đã có không ít người nhìn hắn không vừa mắt, Lục Chu kêu hung nhất.
Bị vô số người hô lớn, mặt mũi Phạm Vô Kiếp lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn không đánh!
Lạc Li nói: “Vô Kiếp sư đệ, có lẽ Tân Nguyên sư tổ đang nhìn ngươi đó, đừng thua trận thua luôn cả người!”
Nghe thé, Phạm Vô Kiếp hít một hơi sâu, oán hận nói: “Được, nguyện cược nguyện thua!”
Hắn lập tức quỳ xuống, bắt đầu vả miệng mình, vừa đánh vừa hô: “Lôi Bằng gia gia, ta sai rồi, ta có lỗi với ngươi, ta nhận sai với ngươi, cầu ngài tha thứ!”
Bốp bốp bốp bốp, tiếng kêu thanh thúy vang từ miệng, Phạm Vô Kiếp vả miệng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2527409/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.