Chương trước
Chương sau
Lãng Thiên Quyển nhìn thấy đám Lạc Ly chỉ hận không thể lập tức ra tay, biến bọn họ thành tro bụi, thế nhưng làm chủ một môn phái, hắn không vô tri như đám người Mạc Tú Lan nghĩ rằng đám Lạc Ly là tán tu, hắn vẫn cẩn thận thi pháp thăm dò.

Bí pháp thăm dò, nhất thời phát hiện ấn ký Hỗn Nguyên tông để lại trên người đám Lạc Ly:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Cảm nhận được ấn ký này, Lãng Thiên Quyển không khỏi cười khổ một cái, lửa giận gì, phẫn giận gì, toàn bộ tiêu tán, chỉ còn cười khổ trong lòng! Hỗn Nguyên tông chính là thượng môn, Thiên Lãng môn chỉ là tả đạo, căn bản không cách nào so sánh được, hơn nữa mấy tháng trước Hỗn Nguyên tông đại phá Vạn Thú tông, khí thế càng hăng, Lãng Thiên Quyển trừ cười khổ, không còn cách nào khác, bắt tới chi bằng chưa bắt!

Thế nhưng đối phương không có tổn thất, vẫn còn đường sống cứu vãn, Lãng Thiên Quyển quát: “Thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đảo hải. Bổn tọa chính là tông chủ Thiên Lãng môn, các ngươi vì sao tập kích tu sĩ Thiên Lãng môn ta?”

Tuy nói rống giận nhưng lời nói vô cùng vớt vát, Lạc Ly vừa nghe đã hiểu, hắn mỉm cười trả lời: “Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn! Chúng ta là tu sĩ Hỗn Nguyên tông, hôm nay tới đây…”

Lạc Ly chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi, Lãng Thiên Quyển nghe xong, nhướng mày, nói: “Là vậy sao? Ta lập tức phái người đi điều tra, yên tâm, ta tuyệt đối không thiên vị đệ tử, tuyệt đối công chính.

Nếu các vị thiên thiếu không nói sai, Thiên Lãng môn ta tất nhiên sẽ nhận lỗi, đưa hậu lễ, thế nhưng, hiện tại mời các vị tiên thiếu đến Thiên Lãng môn ta ở lại một lát.”

Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể như thế, những tiểu tu sĩ Hỗn Nguyên tông kia tất có trưởng bối chống lưng, cho nên trước để bọn họ vào Thiên Lãng môn làm khách, đợi trưởng bối xuất hiện, nhận lỗi, giải quyết việc này.

Nghe như thế, Lạc Ly lặng lẽ thu hồi Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi, xem ra chuyện có thể chuyển cơ, ôm quyền nói: “Mời tiền bối dẫn đường.”

Lãng Thiên Quyển gật đầu, xoay người dẫn đường, cũng không uy hiếp hay áp bức gì, giống như đang mời đám Lạc Ly vào môn phái làm khách.

Lục Chu nhỏ giọng nói: “Làm gì thế, vô số người vây bắt chúng ta, bắt xong lại bày ra dáng vẻ như thế? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là chơi đùa sao? Tấu hài sao?”

Lục Thanh nói: “Ta thấy thân phận đệ tử Hỗn Nguyên tông của chúng ta có tác dụng, Hỗn Nguyên tông, Hỗn Nguyên tông, không ngờ chỉ một cái tên thôi lại có uy lực lớn như thế!”

Lệ Đấu Lượng nói: “Ý là, không cần đánh, chúng ta lại trở thành khách, còn có thể được tặng hậu hĩnh, thiệt hay giả vậy?”

Lạc Ly gật đầu nói: “Chắc là như thế!”

Tiếng nói chuyện của bọn họ tuy nhẹ nhưng lại bị Lãng Thiên Quyển nghe thấy, mặt hắn đỏ lên, nhưng biết làm thế nào, môn phái nhỏ muốn tồn tại tiếp, có khi phải trả giá rất lớn, có khi phải không biết xấu hổ.

Một đường đi tới, không lâu sau đã tới xe bay của Thiên Lãng môn, mọi người lên xe, trên xe bày đủ các loại linh quả quý hiếm, mặc sức nhấm nháp.

Mấy Kim Đan chân nhân lấy Lãng Thiên Quyển cầm đầu một đường nói chuyện phiếm với đám Lạc Ly, cười cười nói nói, cứ như thế chuyện ùm beng này chấm dứt bằng việc Lãng Thiên Quyển mời đám Lạc Ly tới Thiên Lãng môn làm khách.

Vô số đệ tử Thiên Lãng môn tham gia vây bắt đứng xa xa nhìn thấy cảnh này, cắn chặt răng, nhưng có năng lực làm cái gì chứ. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối tượng bị mình vây bắt nghênh ngang ngồi phi xa tốt nhất của Thiên Lãng môn, đi vào tông môn Thiên Lãng môn, hưởng thụ đãi ngộ khách quý long trọng nhất.

Xe bay tiến tới, đám người Lạc Ly lại quay trở lại Thiên Lãng môn, thế nhưng lần này không như lần trước, ngay cả đại môn cũng không vào được, mà trải thảm đỏ, tiếng trống vang trời, được người mời vào Thiên Lãng môn.

Đến Thiên Lãng môn, đám Lạc Ly lập tức hưởng thụ đãi ngộ của khách quý, Lãng Thiên Quyển không chút để ý cảnh giới chênh lệch của hai bên mà khách khách khí khí khoản đãi bọn họ, khiến đám Lạc Ly có cảm giác như đang ở nhà. Đến Thiên Lãng môn, Lãng Thiên Quyển bắt đầu điều tra ngay lập tức, việc này xảy ra ở cửa sơn môn, nơi đó có thủy kính ghi hình, Lãng Thiên Quyển lập tức lấy hình ảnh ra, xem lại từ đầu.

Nhìn thấy hình ảnh này, Lãng Thiên Quyển không khỏi nhíu mày, chuyện này càng hết cách, sai nằm ở Thiên Lãng môn, người ta vạn dặm đưa di vật tới, thế mà đối đãi người ta như thế, ngay cả lời cảm ơn cũng không có, thật sự không có lời nào để nói.

Được người khác chiêu đãi nhiệt tình như thế, trước hung hăng sau cung kính, biến hóa quá nhanh, đám người Lục Chu không thích ứng kịp, thế nhưng Lạc Ly không hề cảm thấy không thích ứng, hắn nhìn đám người Lục Chu luống cuống tay chân, nhẹ giọng nói:

“Trước đó chúng ta không báo thi hào của môn phái thì là chuyện cá nhân chúng ta. Hiện tại chúng ta đã báo thi hào của môn phái, chúng ta đại biểu cho Hỗn Nguyên tông.

Nhớ kĩ, trước đó như thế nào cũng được, nhưng lúc này đại biểu cho tông môn, tuyệt đối không thể để danh hiệu Hỗn Nguyên tông chịu nhục vì chúng ta, bằng không Vương Ngũ sư huynh sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Mấy tên các ngươi, ổn định, trấn tĩnh lại, chuyện này có là gì chứ.”

Nghe thế, mọi người nhớ lại hồi ở trước di tích Già La, Vương Ngũ từng nói nếu để danh dự Hỗn Nguyên tông chịu nhục, vậy không cần ra ngoài mà hãy chết ở trong đó! Mọi người nhất thời cả kinh, không còn cảm giác quẫn bách hay ngượng ngùng gì nữa.

Chỉ lát sau Mạc Tú Lan đã xuất hiện, thế nhưng lúc này không còn cao ngạo như trước đó, cúi đầu giải thích, thái độ vô cùng khách khí.

Hai gò má bị Lạc Ly đánh sưng vù dưới tác dụng của linh dược đã xẹp đi không ít, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra vết sưng đỏ, Lạc Ly mỉm cười, chậm rãi nói với Mạc Tú Lan:

“Ngươi nhất định rất hận ta, nhưng không có cách nào trả thù, trong lòng nhất định rất khó chịu!

Thế nhưng nếu được làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ đánh ngươi, ngươi hoàn toàn không biết cha ngươi vì ngươi mà trả giá ra sao, người không biết mang ơn, trên con đường tu tiên, vĩnh viễn không thể đi xa, cha ngươi đánh đổi sinh mệnh vì ngươi, lại bị ngươi vô tình vứt bỏ, đến chết cũng không hỏi han một câu, ngươi quá bạc tình rồi.

Ta đánh người là muốn tốt cho ngươi, là đánh tỉnh ngươi…”

Lạc Ly gật gù nói một đống đạo lý lớn, Mạc Tú Lan lòng hận cắn răng, nhưng chỉ có thể như thế, không thể không gật đầu, nói:

“Dạ, dạ, dạ! Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Ta hiểu, ta hiểu…”

Mạc Tú Lan chịu nhận lỗi, nhưng nàng là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm trong môn phái, đòn roi không thể rơi xuống người nàng, những đệ tử Thiên Lãng môn ở cùng nàng mới không hay ho, đòn roi rơi xuống người bọn họ, toàn bộ mọi chuyện đều tính lên trên đầu bọn họ.

Mà đúng là bọn họ làm lớn chuyện, thổi cảnh báo tông môn nên mới gây ra chuyện này.

Nhất thời một đám bị đặt lên trên mặt đất, bắt đầu đánh, phát ra tiếng thảm thiết, đứt tay đứt chân, đệ tử nội môn thì bị đày hết ra ngoại môn, đủ thứ trừng phạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.