Đây là một thành phố xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc, rất nhiều hình ảnh thường xuyên bắt gặp từ TV. Đối với Lam Bách, cuộc sống và ngôn ngữ ở nơi đây đều khiến cậu thấy thân thuộc đến kì lạ.
Ra khỏi sân bay, Lam Bách không kìm được hưng phấn, không ngừng nói với Tiếu Thiên:
“Cậu có thấy không, sân bay ngay trên bờ biển cơ đấy, đường băng thì cứ hướng thẳng ra biển. Tớ là tớ bội phục cơ trưởng lắm nhé, đường như vậy mà có thể đáp xuống đất liền bình an. Cỡ mà là tớ thì thế nào cũng sẽ đâm sầm xuống biển ngay.”
Tiếu Thiên nhìn gương mặt hào hứng đỏ hồng hồng như trẻ con của Lam Bách, không khỏi vươn tay xoa xoa hai má cậu nhà rồi sẵn đánh cái “Bốp!”. Tiếu Thiên nhún nhún vai, nói:
“Yên tâm, nếu biết cơ trưởng là cậu thì tớ sẽ xuống máy bay ngay lập tức.”
Lam Bách nhắm chuẩn vào mông Tiếu Thiên, đạp một phát.
Cả hai ngồi taxi đi đến khách sạn thành phố đã hẹn trước với Lương Hảo Thanh, nhận chìa khoá phòng ở quầy tiếp tân ── phòng 307.
“Chờ thêm một chút nữa là có thể gặp được cô ấy rồi. Thế nào? Phấn khích không?” Lam Bách trêu Tiếu Thiên.
Đưa tay ấn nút chờ thang máy, Tiếu Thiên hỏi lại một câu trớt quớt: “Cậu có biết lúc tớ phấn khích nhất là khi nào không?”
“Ơ? Ừ thì......” Lam Bách ra vẻ nghĩ ngợi, “Là lúc táo bón mười lăm ngày, cuối cùng cũng ị được.”
“Cậu mới táo bón ấy!” Bàn tay Tiếu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-cong-tac-that-chi-uy-thac-gia-dich-ai-tinh/1984833/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.