Hai tuần sau.
Có người kéo lỗ tai của mình, mình thề luôn, trên đời này nếu có một người dám kéo lỗ tai mình như thế này, thì chỉ có một người, và nó phải là thằng Yến Tiếu Thiên. Dùng hết khí lực toàn thân, Lam Bách hé mắt trái, quả nhiên là vậy. Thằng này, cười như bị động kinh ấy. Với hắn mà nói, việc đùa bỡn lỗ tai của mình cứ như là niềm vui thú của hắn vậy. Thật sự là rất muốn mặc kệ hắn, nhưng nếu cứ để như vậy hoài, theo kinh nghiệm thâm niên, chờ đến khi hắn hết hứng, thì vành tai của mình sẽ dài ra thêm 0.5 cm mất. Thế là để bảo vệ sự đối xứng giữa hai tai:
“Lạy cậu, tối hôm qua… à, đến 4 giờ 30 sáng hôm nay mới lên giường mà. Hiện tại mấy giờ rồi? Trời ạ! Mới có 9 giờ! Tha cho tớ đi, tớ là người bệnh mà.” Đành phải cầu xin tên kia tha mạng vậy.
Yến Tiếu Thiên cười toe toét, liếc mắt nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, “Trẻ ngoan là không được ngủ nướng đâu nha. Đã 9 giờ 23 rồi, đối người xã hội mà nói…” cố ý tạm dừng một chút, “Cậu trễ giờ làm rồi.”
“Dù sao công ty cũng ngay dưới lầu mà.”
“Cưng ơi, cưng nói cái gì thế? Phiền cưng lặp lại lần nữa xem.” Tiếu Thiên dán tai sát vào bên miệng Lam Bách.
“Tớ nói! Dù sao thằng sếp của công ty vẫn còn nhơn nhơn ở nhà thế này, tớ muộn thì có làm sao!” Hét thật to vào tai hắn, Lam Bách lấy tốc độ nhanh nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-cong-tac-that-chi-uy-thac-gia-dich-ai-tinh/1984829/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.