Quản Cầm Sương khóc lóc kêu lên: “Ta thực sự là kẻ bán người, chứ không phải kẻ bị bán! Hắn không phải trượng phu của ta, ta đến là để bán hắn! Ngươi cứ ra Cảnh Châu mà dò hỏi, cô nãi nãi này đã bán không ít tiên nhân vào núi đào mỏ rồi!”
Khoáng đầu lại vả cho nàng mấy cái, rồi còn đá một cước vào ngực, quát lớn: “Ngươi vốn quen thói bán người, nay lại bị người bán, chỉ trách bản lĩnh không đủ. Cứ ngoan ngoãn vào Hắc Thủy sơn đào mỏ, nếu may mắn đào được bảo vật thì sẽ có tiền cho ngươi. Bọn ta cũng chẳng phải hạng lòng dạ đen tối. Ngươi có bản sự, tự nhiên sẽ kiếm được tiền, còn hơn ngươi vất vả lăn lộn bên ngoài gấp trăm lần.”
Quản Cầm Sương cố nở nụ cười lấy lòng, nói: “Tôn trưởng, thiếp biết trong mỏ, phu mỏ khó lòng sống quá năm năm, thiếp có thể bán thân...”
“Chát!”
Khoáng đầu lại vả thêm một cái, quát lớn: “Đừng có tự rước nhục! Chúng ta là tiên chân tu đạo, đã chém ra ba thi, ngươi cái thân thể yếu ớt này ai mà thèm? Chẳng qua chỉ là một đống bạch cốt. Mau đi làm việc!”
Quản Cầm Sương thầm rủa: “Xúi quẩy, lại gặp phải kẻ tu luyện Bạch Cốt Quán thành tiên! Mềm cứng đều không ăn.”
Bạch Cốt Quán chính là một loại phương pháp quán tưởng tu tiên, tưởng tượng thân thể thành một bộ bạch cốt. Khi thành công, nhìn bất cứ giai nhân mỹ nữ nào, trong mắt cũng chỉ là một đống bạch cốt, nhìn người khác cũng bạch cốt, nhìn chính mình cũng bạch cốt. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646576/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.