Tiểu Đoạn tiên tử bước vào đại điện Thanh Cung, Trần Thực cũng muốn tiến vào, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lãng ập tới, cả người dường như sắp bị nung khô, cho dù đạo pháp tinh diệu thế nào cũng khó lòng chống cự, liền phải thoái lui ra bên ngoài cửa.
Trong đại điện, từng đạo thần thức cổ lão vô cùng đang cuồn cuộn dâng lên, cùng Tiểu Đoạn tiếp xúc.
“Huyết mạch Tử Khế, chẳng lẽ chỉ còn lại nữ tử thôi sao?” Một luồng thần thức cổ xưa mang theo vẻ thất vọng.
Tiểu Đoạn tiên tử đáp: “Khải bẩm tổ thượng, huyết mạch vương thất Đại Thương chỉ còn lại mình ta.”
Lại một đạo thần thức cổ lão thở dài: “Chúng cuối cùng vẫn bị giết sạch rồi. Cho dù là Tam Thanh, cũng không đáng để tín nhiệm.”
“Dù chỉ còn một người, cũng chưa hẳn không thể tái hiện thời thịnh trị của Đại Thương!”
“Đứa nhỏ, ngươi đến cầu điều chi? Chúng ta chỉ là chín hồn phách cô độc bị giam cầm, giúp ngươi chẳng được gì.”
Tiểu Đoạn tiên tử mềm mại cúi bái, làn váy sen phủ đầy mặt đất: “Đại Thương trải qua Chu họa, điển tịch trong tộc phần lớn đã thất tán. Đệ tử tới đây khẩn cầu Huyền Điểu Chính Vực quyết, khai mở tổ tiên huyết mạch! Cầu xin tổ thượng thành toàn!”
“Như ngươi sở nguyện.”
……
Đột nhiên, cửa lớn đại điện Thanh Cung đóng sập, đem Trần Thực cùng Côn Đô Luân ngăn cách bên ngoài.
Trần Thực nhìn kỹ cửa điện Thanh Cung, chỉ thấy bên trên có vô số hoa văn huyền diệu, đó chính là đạo văn Hắc Ám Hải. Vì là khắc ấn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646561/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.