Khoảnh khắc Thiệu Quang ngã xuống, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm: “Chiêu thần thông này Trần Thực học từ đâu? Chẳng lẽ bản Đại Hoang Minh Đạo Tập mà hắn học được khác với ta?”
Hắn ngã vật trên đất, một tia dương quang từ không trung rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt hắn.
Thế nhưng đôi mắt Thiệu Quang trợn to, lại chỉ cảm thấy thế giới này ngày một tối sầm lại.
Quy Nguyên thế giới u ám mịt mờ, chỉ khi Trần Thực thi triển đạo tràng và thần thông mới có ánh sáng soi rọi tứ phía. Nay ánh dương đổ xuống, Trần Thực cũng đang tắm mình trong ánh nắng, ngẩng đầu đưa tay che trán, nhìn về phía nguồn sáng, chỉ thấy trên vầng thái dương ngoài trời có vài vết loang lổ. Đó hẳn là do Trương Chân Nhân đang điều động Thái Cực đạo tràng, giao chiến kịch liệt với huyết nhục của Nguyên trùng tại nơi ấy.
Trên không trung chẳng biết tự bao giờ đã hiện ra một vầng tàn nguyệt. Sở dĩ gọi là tàn nguyệt là bởi mặt trăng kia không theo hình thức trăng lưỡi liềm, trăng bán hay trăng tròn thường thấy, mà phần lớn đã bị huyết nhục bao phủ, chỉ có vài chỗ lác đác còn lộ ra bản thể của nguyệt luân.
Trên mặt trăng ấy, Chung Vô Vọng, Lý Thiên Thanh, Tiểu Đoạn cùng chư vị tiên nhân đang cố gắng luyện hóa huyết nhục của Nguyên trùng.
Xa hơn nữa, từng vì tinh tú dần hiện ra, nhưng đều rất yếu ớt, chập chờn bất định.
Đó là do Vu Khế đang thanh tẩy huyết nhục Nguyên trùng nơi tinh không phụ cận.
Nguyên trùng quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646548/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.