Linh dược trị thương trên Kim Ngao đảo vốn không phải loại tốt, Trần Thực, Tiêu sư bá cùng các sư huynh đệ khác nằm liệt bốn năm ngày, thương thế mới miễn cưỡng hồi phục được hai ba phần, nhưng dược trong bình ngọc thì đã cạn sạch.
Không còn tiên đan chữa thương, bọn họ chỉ có thể tự thúc giục tiên nguyên trong thân thể, cưỡng ép thúc đẩy quá trình phục hồi vết thương.
Trần Thực hỏi: “Chẳng lẽ Kim Ngao đảo ta nghèo đến vậy sao? Đến cả thương dược cũng không chuẩn bị thêm một ít.”
Tiêu sư bá đáp: “Cũng không hẳn là nghèo, chỉ là... không có tiền.”
Ánh mắt Trần Thực liếc nhìn Giang Quá đang nằm gần đó. Câu nói này, trước đây Giang Quá cũng từng nói.
Hiển nhiên là học từ chính Tiêu sư bá.
Bên cạnh, Cảnh Mai sư tỷ giải thích: “Tây Bồng Lai vốn là thánh địa của Ngọc Thanh, linh khí dồi dào, tiên thảo mọc khắp nơi, bảo khoáng kỳ thạch đếm không xuể. Nhưng biến cố năm xưa đã khiến thánh địa bị ô nhiễm, hiện giờ dù vẫn có nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng hoặc là đã trở nên héo úa, hoặc là bị ngoại đạo làm bẩn, không thể dùng được nữa. Nay Kim Ngao đảo còn có thể chống đỡ, là nhờ vào vài vị sư huynh ở ngoài tiếp tế.”
Giang Quá đang nằm đó nói chen vào: “Sư tỷ, nếu đến doanh trại Thiên binh làm Thiên binh, có thể kiếm được không ít ngân lượng. Bổng lộc của Thiên binh doanh không tệ đâu. Ta từng làm ở đó nửa năm, trừ tu hành thường nhật, tiền bổng lộc mỗi tháng vẫn còn dư.”
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646497/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.