Ngoài Phong An quận, Lý Thiên Vương đột nhiên rùng mình một cái, Cát Thiên Sư cũng khẽ run lên, sắc mặt hai người đều có phần khó coi.
Lý Thiên Vương xoay người rảo bước, cười nói: “Ha ha, Cát đạo hữu, ta chợt nhớ ra bên Tây Thiên Đãng còn chút việc chưa xử lý, phải trở về gấp. Cáo từ…”
Cát Thiên Sư liền đưa tay túm lấy tay áo hắn, tay còn lại giữ chặt Linh Lung hoàng kim bảo tháp, cười nói: “Đạo huynh chớ vội. Muốn đi cũng được, để bảo tháp lại! Cái hố này là do huynh đào, sao có thể để một mình ta nằm xuống?”
Lý Thiên Vương cười đáp: “Hố nào chứ? Sao ta không thấy? Đạo hữu đừng nói bừa. Buông tay ra, về tới Thiên đình, ta sẽ bẩm với Đại Thiên Tôn, khẩn xin điều ngươi ra khỏi Lôi Đình Huyền Tỉnh.”
“Nước xa không cứu được lửa gần, chẳng thể dập nổi ngọn lửa trước mắt!”
Cát Thiên Sư sống chết không buông tay, vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Ta là tiên nhân, ở Lôi Đình Huyền Tỉnh đã lâu bị chèn ép, bài xích, lần này nếu chuyện mất đầu cũng đổ lên đầu ta, thì đúng là trời chẳng có mắt!”
Lý Thiên Vương thấy không thoát được, đành bất đắc dĩ lưu lại, nói: “Thôi được, vậy chúng ta cùng nhau vượt nạn.”
Cát Thiên Sư vẫn không buông bảo tháp, nói: “Cùng nhau vượt nạn!”
Hai người cùng đưa mắt nhìn về ngôi miếu Thổ Địa nhỏ bé kia, sắc mặt biến hóa bất định. Cát Thiên Sư hạ giọng nói: “Đó là thần lực của Hậu Thổ nương nương phải không?”
Lý Thiên Vương gật đầu: “Chính là thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646453/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.