“Vị lão gia mới đến này, thật đúng là người tốt.”
Sau khi Trần Thực rời đi, dân làng Phù La vẫn còn đang bàn luận xôn xao.
“Trần lão gia không thu tô thuế, cũng không ức hiếp nam nữ, là một vị thanh thiên đại lão gia. Thành ra cũng không tiện đánh chết hắn.”
“Trần lão gia chẳng qua chỉ tiện tay hái một trái dưa, ăn mấy quả anh đào. Đổi lại là thời Đại Thương, da đã bị lột ra để tế Đế Giáp rồi. Lần trước cái tên thiên tướng thiên đình đến bắt nạt bọn ta, hình như đã bị chúng ta chôn sau núi rồi nhỉ? Là chuyện mấy chục năm trước rồi?”
“Ai mà nhớ nổi nữa? Trước kia thiên đình còn phái thần linh, tiên quan đến đây, định thu tô đất của chúng ta, bị đánh chết không ít, rồi cũng chẳng phái người đến nữa. Lần này tới là một vị lão gia tốt bụng.”
“Vị lão gia này hình như rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả Thương Độ công trong làng chúng ta một hai phần, chúng ta không đánh lại được đâu.”
“Đúng vậy, đánh không lại. Nếu không thì cũng đã bị chôn sau núi rồi.”
“Quác quác!”
Trần Thực hoàn toàn không hay biết mình đang được đám điền hộ tán tụng. Hắn trở về Thiên Đạo cư, thấy Hắc Oa cuối cùng cũng trở về từ bên ngoài. Con chó này không biết uống rượu với ai, say khướt không còn biết trời đất, đi đứng xiêu vẹo, phải nhờ hai vị tiên nhân dìu về tận cửa.
“Loại linh đan này, rốt cuộc là linh đan gì? Lần tới trở lại thôn Phù La, nhất định phải hỏi cho rõ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646445/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.