Hai vị thiên thần kia điều khiển Tất Phương liễn, chạy ra khỏi Đạo Khư như thể chạy thoát thân, không dám dừng lại, chỉ một mạch lao đi, chẳng biết đã chạy bao xa, đến khi thực sự ra khỏi khu vực nguy hiểm mới dám giảm tốc.
Trần Thực thì ngược lại, cảm thấy bản thân Đạo Khư không hề nguy hiểm, chỉ có bên ngoài Đạo Khư là cực kỳ hung hiểm.
Ngoại vi Đạo Khư, đại đạo thiên địa suy bại, ma khí, tà khí, tiên khí hỗn loạn quấn chặt lấy nhau; một vị Tất Phương tiên tử đã bị tử thi ngoài Đạo Khư túm lấy mà nuốt sống.
Ngược lại, khi tiến vào Đạo Khư thì gió yên sóng lặng, không hề có dao động nào.
Hơn nữa lúc hợp đạo, hắn cũng không cảm ứng được khí tức suy bại của thiên địa đại đạo trong Đạo Khư, hoàn toàn bình ổn, khiến hắn không hiểu hai vị thiên thần kia đang sợ điều gì.
Tuy nhiên, khi hắn hợp đạo trong Đạo Khư, quả thật cũng cảm thấy có chỗ quái dị.
Hắn hợp đạo vạn dặm, vậy mà không hề gặp một người nào, thậm chí sinh linh cũng cực kỳ hiếm hoi.
Nơi ấy hoàn toàn là vùng đất hoang vu, không dấu chân người.
“Chẳng lẽ bởi vì đạo cảnh này bị hiểm địa bao bọc, ra vào khó khăn nên mới vắng bóng sinh linh?” Trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Lại qua một hồi lâu, bọn họ rốt cuộc trở về Thiên Đình, tiến vào Tây Thiên Đãng, Trần Thực đem Kim Tiễn hoàn trả.
Lý Thiên Vương tiếp nhận Kim Tiễn, ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy hơi áy náy, liền chỉ dẫn: “Trần tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646442/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.