Vu Khế cúi đầu nhìn chiếc Âm Dương Nhị Khí Bình trong tay, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như đã từng trải qua, nhưng y có thể khẳng định: bản thân tuyệt đối chưa từng kinh qua chuyện gì tương tự.
Bộ xương Trần Thực nói:
“Giúp ta giết Thiên Tôn, món nợ ân tình giữa chúng ta xem như xóa bỏ.”
Vu Khế vuốt ve chiếc bình, trầm giọng nói:
“Dù ngươi không mở miệng, ta cũng muốn giết Thiên Tôn. Giết hắn, chưa tính là trả ơn ngươi. Cảm tạ ngươi đã cho ta bảo vật này — ta nợ ngươi hai ân tình.”
Trần Thực nghĩ ngợi một lúc, nói:
“Vẫn nên chỉ tính một ân tình thôi. Hai cái thì... ta có phần áy náy.”
Vu Khế nhìn hắn đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao hắn lại nói vậy.
Trần Thực thở dài:
“Mấy ngày qua, ta vẫn luôn truy tìm tung tích dân Đại Thương, đi khắp nơi, dò xét mãi vẫn không có kết quả. Mãi đến khi đến đây, ta cứ nghĩ những người sống ở đây chỉ là quỷ tộc bình thường, không ngờ... họ đều là thương dân.”
Vu Khế đứng trước cung điện, phóng mắt nhìn về phía dân chúng Thiên Trì Quốc, trong lòng tràn đầy cảm khái, nói:
“Dưới ảnh hưởng của đạo trường mà ngươi lập nên, họ từ quỷ tộc mà dần thành người. Khiến ta ngỡ như đang trở lại thời đại Đại Thương. Nhưng rồi ta nhận ra, ngươi không phải thương dân. Vậy mà lại làm Thương Vương — ta phải giết ngươi.”
Trần Thực giật mình kinh hãi, ngoảnh đầu nhìn y.
Vu Khế tiếp lời:
“Hơn nữa, ngươi lại là một bộ xương, thậm chí không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646409/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.