Chung Vô Vọng nổi giận thật sự. Hắn vất vả lắm mới tìm được mảnh khô cốt thứ hai, không ngờ lại có hai kẻ vô liêm sỉ bám theo, che mặt cướp đoạt. Điều khiến hắn càng phẫn nộ hơn là hai kẻ này lại dùng Thiên Tiên Chỉ để đối phó hắn! Thiên Tiên Chỉ của chúng rõ ràng học lỏm từ hắn, học được mà chẳng ra hồn, vậy mà còn dám dùng để đối đầu hắn, đã thế còn thành công cướp mất! Với trí tuệ sắc bén của mình, hắn đương nhiên biết kẻ ám toán là ai, vì thế lập tức gọi thẳng tên Trần Thực và Dương Bật. 
 Hồi ở Dương gia, hai kẻ này lén lút dòm ngó Thiên Tiên Chỉ của hắn, chắc chắn không có ý tốt! 
 “Hai vị học được Thiên Tiên Chỉ từ tay ta, lại dùng Thiên Tiên Chỉ đối phó ta, quả là Chung mỗ đã xem nhẹ độ dày của da mặt hai người!” 
 Chung Vô Vọng thúc động Tiên Thiên Đạo Thai, khí thế bùng lên dữ dội, lao tới truy đuổi hai người, quyết sống mái với chúng. 
 Đột nhiên, Trần Thực cười lớn, mạnh tay giật xuống khăn che mặt, nói: “Nhị Ngưu, vừa rồi chỉ đùa chút thôi! Chúng ta đâu thể thật sự cướp bảo vật của ngươi?” 
 Dương Bật thấy vậy hơi do dự, nhưng Trần Thực đã bỏ khăn che mặt, hắn cũng không tiện giữ nguyên, đành tháo khăn xuống. Trong tay hắn vẫn cầm mảnh khô cốt, vẻ mặt có phần ngượng ngùng – chuyện như thế này, hắn quả thật ít làm. 
Chung Vô Vọng thấy cảnh ấy, khựng lại, không lao tới giết, miễn cưỡng cười đáp: “Nếu chỉ là đùa vui, vậy bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646316/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.