Tiểu Đoạn Tiên Tử vừa thẹn thùng vừa bực dọc, định rút chân về, nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy thách thức của Trần Thực.
Tính hiếu thắng trỗi dậy, nàng hừ một tiếng, rồi dứt khoát đưa chân vào lòng y, duỗi thẳng những ngón chân nhỏ nhắn.
Trần Thực chăm chú quan sát, chỉ thấy bàn chân trắng nõn như bạch ngọc, nhưng ẩn trong sắc trắng lại phớt chút hồng nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như bán trong suốt.
Y khẽ bóp thử, chỉ cảm thấy mềm mại như không có xương.
Nhìn lên một chút, phần mắt cá chân cũng không nhô cao, hơi tròn trịa một chút, sắc hồng nhạt đậm hơn so với lòng bàn chân, nhưng vẫn trắng muốt như tuyết đầu mùa.
Trần Thực liếc nhìn lên dọc theo đôi chân, tán thưởng:
"Chân nàng thật thẳng, như trúc vậy."
"Chàng có định rửa không?" Tiểu Đoạn Tiên Tử giận dỗi, chống hai tay xuống đất, giơ chân còn lại lên hất nước vào y.
Trần Thực che mặt tránh nước, rồi nắm lấy bàn chân nàng, đặt vào dòng suối, sau đó cũng đặt đôi chân mình vào làn nước mát lạnh.
Dưới ánh mặt trời, dòng suối trong vắt, có thể thấy rõ những viên đá phủ đầy rêu xanh, lay động nhè nhẹ theo dòng nước chảy.
Y khẽ thả chân nàng vào nước, lòng bàn chân vẫn hiện rõ mồn một, ánh sáng chiếu qua dòng nước, tạo nên những mảng quang sắc lung linh.
Ngay lúc đó, một đàn cá nhỏ bơi lại, mấy con cá nhanh nhẹn mổ nhẹ vào bàn chân nàng, rồi lập tức chui vào các khe đá.
Thực ra trước đó, Tiểu Đoạn Tiên Tử đã rửa chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646286/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.