Trần Thực chăm chú nhìn ba người trước mặt, sát ý dâng trào, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhìn họ an tọa đối diện mình. Hắn thầm nghĩ: "Chỉ cần bọn chúng ăn một miếng thức ăn, một miếng thịt của ta, thì chính là phường hung tàn ác độc, lúc đó ta có thể giết chúng không chút do dự."
Hiện tại, trạng thái của Trần Thực vô cùng kỳ quái.
Lúc đầu, khi hắn lần đầu tiên cầm thanh Hóa Huyết Thần Đao, bị ma tính trong đao hoàn toàn khống chế. Khi đó, tu vi của hắn còn thấp, cũng chưa lĩnh ngộ được đạo lý âm dương biến hóa. Nhưng nay, hắn đã hiểu thấu Âm Dương Biến, dù không thể chống lại sự xâm nhập của ma tính từ thanh đao, nhưng vẫn có thể giữ được tư duy của bản thân.
Điều này khiến hắn dù làm việc theo đạo ma, nhưng vẫn giữ những nguyên tắc kỳ quặc.
Hắn có thể cảm nhận được từ ba người này tỏa ra một luồng khí tức bất an, khơi dậy sát ý trong lòng hắn.
Dẫu sao, trong thời loạn thế, một miếng ăn cũng có thể cứu mạng. Kẻ nào cướp lấy miếng ăn cứu mạng của mình, tức là muốn lấy mạng mình. Giết chúng, cũng là lẽ tất nhiên.
Nhà sư trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, vai rộng, khoác một chiếc cà sa trắng, lông mày thanh tú, dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, nụ cười trên mặt vô cùng hiền hòa.
Đạo sĩ thì chỉ tầm mười mấy tuổi, gương mặt búng ra sữa, búi tóc theo lối đạo môn, khuỷu tay vắt một cây phất trần.
Nho sĩ khoác trên mình một bộ áo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646259/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.