Bốn bề yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của Hắc Oa chạy lại.
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Không còn ai sống sót nữa, một người cũng không…”
Trần Thực lần theo âm thanh bước tới, nhìn thấy một cây tử đằng bị bật gốc.
Dưới gốc tử đằng, một nữ tử mặc áo tím, y phục rách nát, ngồi giữa bùn đất, thân đầy vết thương.
Nàng là Can nương của thôn này, bản thể vốn là một cây tử đằng đã sống ngàn năm. Nhờ lâu ngày hấp thụ linh khí mà nàng tu thành thần hình, dựa vào hương khói mà trở thành thần bảo hộ cho ngôi làng.
Nhưng nay, rễ thân của tử đằng đã đứt lìa, cành lá héo tàn, nàng đã cận kề cái chết.
Trần Thực bước đến gần, thấy xung quanh còn lưu lại dấu tích của một trận chiến khốc liệt. Có lẽ khi quỷ yêu xâm nhập, Can nương đã dốc toàn lực giao chiến để bảo vệ thôn dân, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được ngôi làng.
Trần Thực cúi người đào đất, nhẹ nhàng đặt lại rễ thân của nàng xuống, rồi vun đất lên.
Nữ tử áo tím lắc đầu, hơi thở mong manh cất tiếng: “Ta không thể sống nữa, đừng cứu ta. Rễ thân đã đứt, dù có hồi sinh cũng sẽ dần tiêu vong vì thiếu sự cúng tế của nhân gian. Trời càng ngày càng lạnh, trong bóng tối này, ta cũng không thể cầm cự lâu.”
Trần Thực quỳ xuống, đỡ nàng dựa vào thân tử đằng.
Y châm một nén hương, cắm dưới chân nàng, rồi khẽ hỏi: “Đạo hữu, ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành chăng?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646225/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.