Vu Khinh Du nhìn về phía gò Hoàng Thổ, thấy Trần Thực luyện công mệt, đang nằm trên đùi của nữ tiên áo trắng. Nàng ngồi dưới gốc cây, nhẹ nhàng giúp hắn lấy ráy tai.
“Nàng ấy quả thật lớn tuổi hơn một chút.”
Trần Đường nói: “Nhưng cũng không phải quá lớn. Chỉ là nàng quá xinh đẹp, ta lo rằng sẽ làm rối đạo tâm của Tiểu Thập, khiến nó không muốn tiến thủ.”
Vu Khinh Du đáp: “Ta thấy nàng ấy là một cô gái tốt, dịu dàng, e thẹn. Không biết bị tên khốn nào đánh cho đến ngẩn ngơ thế này. Nếu khôi phục trí nhớ, nàng ấy sẽ là một lương duyên tốt.”
Trần Đường nói: “Nàng ấy cứ mãi đi theo Tiểu Thập, lại còn chui vào chăn của nó, thế này không ổn. Một người không hiểu chuyện nam nữ, một người mất trí nhớ, cứ sống mơ hồ thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Vu Khinh Du cười: “Ta nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, chúng ta không nên can thiệp.”
Trần Đường gật đầu.
Buổi trưa, huyện thái gia Hồ Phi Phi từ huyện thành đến thăm. Trần Thực dẫn theo Niếp Niếp cùng vị huyện thái gia đi ngắm núi sông.
Vu Khinh Du nói: “Huyện thái gia cũng rất tốt. Tổ tiên nàng ấy từng là bạn của cha chàng. Nếu hai đứa thành đôi, chẳng phải sẽ càng thêm thân thiết?”
Trần Đường không đồng ý: “Hồ huyện lệnh là một con hồ ly tinh.”
Vu Khinh Du cười lạnh: “Các thư sinh các chàng nuôi hồ ly tinh còn ít sao?”
“Ta dù là thư sinh nhưng chưa từng nuôi hồ ly tinh! Hơn nữa, hồ ly tinh thường dùng nhan sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646159/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.