Trần Thực kinh ngạc vô cùng, lập tức đứng dậy.
"Không lẽ các ngươi không nhìn thấy sao?"
Hắn lớn tiếng chất vấn hai thần thú Bệ Ngạn và Phụ Hí, "Chúng ta đang gian lận! Bọn chúng đang làm hộ ta bài thi!"
Bệ Ngạn và Phụ Hí chỉ oai nghiêm đi qua đi lại trong đại điện.
Một giám khảo quát lớn: "Cấm gây ồn! Ngồi xuống!"
Trần Thực còn định nói tiếp thì Trương Du mỉm cười nói: "Trần giải nguyên, ngồi xuống đi. Đại điện này vốn là nơi để gian lận. Dù ngươi có viết một tờ giấy trắng hay viết vài câu chống lại triều đình, khi nộp lên vẫn sẽ trở thành bài văn bóng bẩy, chỉn chu, và ngươi vẫn sẽ được ghi danh trên bảng."
Trần Thực mở to mắt, khó tin hỏi: "Đại điện này là nơi gian lận ư?"
Trương Du mỉm cười đáp: "Con cháu của mười ba thế gia đều thi trong điện này, từ trước đến nay đều như vậy. Kỳ thi văn lần này chỉ để làm màu cho người ngoài thấy mà thôi. Nơi này đáng ra phải có mười ba người, năm nay có thêm hai, tổng cộng là mười lăm. Chỉ là không ngờ mười hai vị huynh đài khác đã mất tích, không thấy bóng dáng."
Y liếc nhìn Công tử một cái, những người mất tích kia đều là đồng minh của Công tử.
Sở dĩ y không gặp nạn là vì y không phải đồng minh của Công tử, nên khi Trần Thực đến Tê Hà Quan, y không có mặt.
Công tử ngồi đó, nhìn viên tiểu lại đang viết hộ mình, nói: "Trần giải nguyên cảm thấy bất công sao? Đừng quên, ngươi cũng đã hưởng sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646112/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.