Ngọc Linh Tử vui buồn lẫn lộn, mãi mới giữ được bình tĩnh.
Sư phụ hắn đã dạy rằng, khi gặp niềm vui lớn hay nỗi buồn sâu, dễ tổn hại nguyên khí, giảm sút tu vi. Tu sĩ khi gặp tình huống tương tự, nhất định phải giữ được tâm tĩnh như mây bay gió thoảng, không để cảm xúc chi phối.
Ngọc Linh Tử cố gắng đứng dậy, thúc động nguyên thần, giúp Mai sư bá nối lại từng khúc xương đã bị Hắc Oa giẫm nát.
Nguyên thần của hắn ở trong hư không, vươn tay ra có thể xuyên qua da thịt của Mai sư bá, thâm nhập vào máu thịt, tìm ra xương gãy và nối lại mà không gây thêm vết thương mới.
Trong đạo môn có nhiều danh y, chẳng hạn như Dược Thánh Tôn Tư Mạc cũng là người trong đạo môn. Ngọc Linh Tử mang theo một loại linh dược, dùng nguyên thần để đưa thuốc trực tiếp đến vết thương.
Vừa rồi, khi Trần Thực chữa thương cho Ngọc Linh Tử, cũng là dùng nguyên anh của mình để đưa thuốc vào sâu trong vết thương, giúp thuốc hấp thụ tốt hơn.
Xương yết hầu của hắn bị đánh gãy, nhưng sau khi được Trần Thực trị liệu, lúc này đã không còn đáng lo ngại.
Không lâu sau, xương gãy của Mai sư bá đã được hắn nối lại toàn bộ, vết thương ở ngũ tạng lục phủ cũng được bôi thuốc, không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần dưỡng thương hai ba tháng là có thể hồi phục.
Thương thế của Ngọc Linh Tử cũng không nhẹ, nguyên thần bị tổn thương, rất khó hồi phục trong thời gian ngắn.
Hắn thở dài, có chút hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646100/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.