Ngày mùng Một Tết, trong làng mọi người tấp nập đến nhà nhau chúc Tết, Trần Thực cũng dậy sớm ra ngoài, đến thăm các cụ trong làng, nói vài lời chúc tụng vui vẻ. Các thanh niên trong làng cũng rộn ràng, khi gặp Trần Thực đều chào hỏi Giải Nguyên lão gia, để được hưởng chút văn khí của sao Văn Khúc.
Các cụ ông, cụ bà trong làng đều nói rằng Trần Thực là sao Văn Khúc trên trời giáng xuống, nên mới đỗ đạt Giải Nguyên. Còn có lời đồn rằng, vào ngày hắn sinh ra, mẹ hắn nằm mơ thấy một bà lão đuổi theo bầy thỏ, một con thỏ trong số đó nhảy vào bụng bà, có thể thấy là ngôi sao trên trời đã hạ phàm.
Sau khi đi một vòng, Trần Thực đến cúng bái Can nương và Chu tú tài, hắn còn mời Thạch Cơ nương nương ra, để Thạch Cơ thắp ba nén hương cho Can nương, và tiện thể thắp một nén cho Chu tú tài.
“Nén hương này mà cúng cho hồn ma tú tài, chỉ e sẽ làm hắn căng bụng mà chết mất,” Thạch Cơ nương nương nói.
Tuy nhiên, nén hương đó đã cắm xuống, Chu tú tài vẫn bình an treo trên cây cổ thụ cong, đung đưa theo gió, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy hắn sẽ bị căng bụng mà chết cả.
Thạch Cơ nương nương ngạc nhiên: “Hồn ma tú tài này cũng có chút bản lĩnh đó chứ.”
Trần Thực sau đó đi cúng bái ông nội, bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Ngày mùng Hai, hắn mang theo hoa quả, thịt trứng đến thôn Cương Tử để chúc Tết Sa bà bà. Sa bà bà giờ đây trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646071/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.