Xung quanh nàng là những nam nữ thiếu niên cũng bị bệnh nặng như nàng, nằm trên đống rơm rạ, phó mặc số phận, chờ đợi cái chết đến.
"Tiểu Đinh Hương, đại thẩm Vệ có đến khám bệnh cho chúng ta không?" Cậu bé khoảng mười tuổi nằm cạnh nàng, vừa ho vừa hỏi.
"Chắc là có."
Nàng tóc bím, mặt tái nhợt, trên người có vết roi, vết thương đỏ tấy, từng đường từng đường, nói: "Đại thẩm Vệ nói chúng ta hãy nghỉ ngơi ở hậu sơn, bà ấy sẽ đi tìm thầy thuốc chữa bệnh cho chúng ta."
Họ đã vào âm gian quá nhiều lần, bị âm khí xâm nhập vào hồn phách và thể xác, thân thể đầy thương tích, lại không được ăn no, chỉ cần nói nhiều một chút là hơi thở trở nên ngắn đi.
Cậu bé nhỏ giọng thì thầm: "Tôi nghe bà ấy nói sau lưng, tiền để chữa bệnh cho chúng ta đủ để mua vài đứa trẻ khác. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không mời thầy thuốc đâu."
Tiểu Đinh Hương vỗ nhẹ lên đầu cậu bé.
Cậu bé tiếp tục nói thầm: "Đại thẩm Vệ có đến không? Hôm qua tôi thấy Tiểu Đôn chết rồi, bà ấy ném xác Tiểu Đôn xuống vách núi. Liệu tôi cũng sẽ bị ném xuống đó chứ?"
Tiểu Đinh Hương không nói gì, đúng lúc đó nàng nghe thấy tiếng chim hót, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy một con chim sẻ đáp xuống đống rơm rạ, nhảy nhót xung quanh, nghiêng đầu quan sát nàng như đang kiểm tra tình trạng bệnh của nàng.
"Chim nhỏ..."
Nàng đưa tay ra, chim sẻ vỗ cánh bay đi, biến mất trong ánh trăng.
Trần Thực điều khiển chim sẻ bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4645999/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.