Từ chương này mình sửa lại "mẹ nuôi" = Can nương cho sát nghĩa Hán Việt. Can nương cũng có nghĩa là nghĩa mẫu, ở truyện này thì đây giống như một vị thần linh bảo hộ cho một vùng.
---
"Vị Phó tiên sinh này tuy có nghĩa cử và năng lực, nhưng học vấn lại có phần cẩu thả."
Trần Thực ở lại Văn Tài Thư Viện qua đêm, Hồ Phi Phi cũng là người ở quê, nên cũng ở lại. Giờ còn sớm, hai người lại vừa kiếm được chút tiền, bèn rủ nhau đi dạo chợ đêm.
Chợ đêm ở huyện Tân Hương còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, trên phố đầy người qua lại, hai bên là các quầy hàng với đủ loại món ăn xào, nướng, chiên, hấp. Trần Thực, Hồ Phi Phi và Hắc Oa vừa đi vừa ăn, tay còn cầm đủ thứ đồ ăn, khi không cầm nổi nữa, Hắc Oa đứng lên, giúp họ cầm đồ.
"Trần gia ca ca, ngươi không thấy chó nhà ngươi có chút kỳ quái sao?"
Hồ Phi Phi nhìn lại, thấy Hắc Oa đi bằng hai chân sau, cao hơn người bình thường, bước đi còn vững vàng hơn, cầm đồ cũng không giống như chó.
Trần Thực quay đầu nhìn một cái, không thấy gì bất thường, nói: "Ngươi cũng đi bằng hai chân, có gì kỳ lạ đâu?"
Hồ Phi Phi há hốc miệng, không nói nên lời.
Dạo một vòng, họ ăn đến căng tròn, lảo đảo quay về thư viện.
Trần Thực trong lòng càng thêm băn khoăn, hỏi: "Phi Phi, Can nương trong thành ở đâu?"
Từ khi vào thành, chàng luôn tìm kiếm Can nương ở huyện Tân Hương, nhưng dù dạo lâu vẫn chưa tìm thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4645909/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.