Đầu bên kia của Thiên Lý Âm Tấn Phù chìm vào im lặng.
"Ông ấy đi rồi sao... khi nào đi vậy?" Giọng nói bên kia có phần khàn khàn và buồn bã.
"Khoảng sáu ngày trước."
Trần Thực do dự một chút, những ngày này hắn mơ màng, đắm chìm trong nỗi đau buồn, không đếm được thời gian, "Cha, người có về tiễn ông nội không?"
Giọng nói bên kia ngừng lại một lát, rồi nói: "Ngươi là... Tiểu Thập đúng không? Đừng gọi ta là cha. Con trai ta Trần Thực, đã chết từ mười năm trước rồi. Nó bị người ta cắt mất Thần Thai mà chết, ta đã tự tay chôn cất nó..."
Đầu Trần Thực ong ong.
Chuyện gì vậy? Chẳng phải năm trước hăn bị cắt Thần Thai mà chết sao?
Tại sao Trần Đường lại nói hắn chết từ mười năm trước?
Sao lại thừa ra tám năm?
Trong tám năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói bên kia tiếp tục: "Cha ta đã điên rồi, ông ấy nghĩ rằng vẫn có thể cứu sống Trần Thực, ông ấy đào mộ lấy xác Trần Thực ra. Ông ấy thực sự điên rồi, làm rất nhiều việc điên rồ, gây ra họa lớn. Những tai họa ông ấy gây ra còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Sau đó ta mất liên lạc với ông ấy, ông ấy biến mất, suốt tám năm không thấy tăm hơi. Đến hai năm trước, ông ấy đột nhiên liên lạc với ta, nói rằng ông ấy đã hồi sinh Trần Thực, hỏi ta có về nhà ăn Tết không. Ông ấy nói, ba thế hệ nhà ta có thể trở lại như xưa. Nhưng ta biết, sẽ không bao giờ trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4645891/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.