Chương trước
Chương sau
Ầm!
Dao động linh lực cuồng bạo giống như gió lốc, cuộn trào trên thiên địa, linh lực uy áp cường hãn như vậy cũng khiến không ít cường giả thất hơi thất sắc, ánh mắt nhìn thanh niên trên bầu trời cũng trờ nên ngưng trọng một chút.
Thân ảnh trên bầu trời tự nhiên chính là Mục Trần đã không ngừng chạy tới sơn hải đại lục, thân hình hắn từ trên trời hạ xuống, đáp lên trên ngọn núi này, sau đó nhìn nước mắt trên gương mặt của Cửu U, trong lòng cũng không khỏi dâng lên từng hồi tức giận.
Từ khi biết Cửu U tới giờ, nàng luôn hiển lộ ra vẻ kiên cường, cái tính tình quật cường cố chấp đó đã khắc sâu vào trong trí nhớ Mục Trần, thế mà hôm nay, nữ tử kiên cường trong ấn tượng của hắn lại bị ép tới mức rơi lệ, có thể tưởng tượng rốt cục nàng đã phải chịu bao nhiêu áp lực cùng ủy khuất.
"Thiên Hoang tộc trưởng, các vị không sao chứ?"
Mục Trần đáp xuống, nhìn về phía thiên hoang tộc trưởng, sau đó đưa tay đỡ thân thể cứng ngắc của Lục trưởng lão lên, ôm quyền nói: "Vãn bối đã tới chậm, hiện xin thứ lỗi"
Thiên hoang tộc trưởng cùng lục trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Mục Trần, hiển nhiên có chút không tin nổi Mục Trần thật sự tới.
Tên tiểu tử này, lại dám thật sự vì Cửu U mà không tiếc đắc tội Phượng Hoàng tộc?
"Không muộn, không muộn...". Thiên hoang tộc trường liên tiếp xua tay, có chút khổ sở nói: "Chỉ là Cửu U tộc ta cũng không còn cách nào nên mới phái Thiên tước trưởng lão đi thông báo cho ngươi, mong rằng ngươi đừng nên trách mới phải"
Mục Trần nghe vậy cười cười, thần sắc nghiêm túc nóiThiên hoang tộc trường nói gì vậy, năm đó Cửu U trông nom tới ta, nếu không có nàng không chừng ta đã sớm vẫn lạc, hôm nay nàng có phiền toái, cho dù có ở chân trời góc biển ta cũng phải chạy về giúp nàng"
Thiên hoang tộc trưởng nghe vậy, ánh mắt phức tạp, trong lòng vừa có chút xấu hổ, lại có chút vui mừng, xấu hồ là vì bọn họ lòng dạ tiểu nhân, vui mừng là vì Cửu U có thể kết giao với người tri tâm như vậy.
Mục Trần nói chuyện đôi câu với mấy người thiên hoang tộc trường, đợi đến lúc tâm tình Cửu U hồi phục mới lại gần, nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, khẽ cười nói: "Không ngờ ngươi cũng có lúc khóc nhè"
Cửu U lau đi bọt nước trên mặt, đôi mắt đẹp khẽ trợn nhìn hắn một cái, sau đó liền đưa đôi chân thon dài, một cước đá lên lưng Mục Trần: "Ngươi còn dám giễu cợt ta!"
Nhưng rồi nàng lại trầm lặng nói: "Ngươi thật không nên tới"
Mặc dù hiện giờ Mục Trần xưa đâu bằng nay, thế nhưng phượng hoàng tộc cũng là không thể khinh thường.
Mục Trần lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn thẳng Cửu U, nghiêm túc nói: "Lúc đầu là ai bảo vệ ta rời đi bắc linh cảnh? Mang ta xông vào đại thiên thế giới? Là ngươi! Năm đó ngươi không ngại ta nhỏ yếu, hiện giờ làm sao ta lại bỏ mặc được ngươi?"
Khi đó, hắn còn là thiếu niên yếu đuối, bản thân thực lực yếu ớt, sở dĩ có thể vượt qua từng hiểm cảnh chính là nhờ Cửu U âm thầm bảo hộ, nếu không có nàng, Mục Trần cũng không thể nào đạt tới trình độ hôm nay.
Nghe Mục Trần nói thế, sống mũi Cửu U không khỏi cảm thấy cay cay, trong đôi mắt đẹp lại có hơi nước ngưng tụ, cơ mà vì giữ vững hình tượng nên lại bị nàng áp chế lại.
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của phi cầm thần thú chủng tộc chúng ta?"
Khi hắn đang nói chuyện, chợt có một giọng nói lãnh đạm tôn quý vang lên, chỉ thấy Hoàng Vương Hoàng Kim đang mang ánh mắt không gợn sóng nhìn chằm chằm Mục Trần, thản nhiên nói.
Mục Trần nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hoàng vương, thanh âm bình thản nói: "Tại hạ Mục Trần, đáp ứng sự nhờ cậy của Cửu U tộc, tới đây hộ pháp cho Cửu U"
Lời vừa nói ra, nhất thời trong thiên địa vang lên vài tiếng kinh dị, từng ánh mắt đánh giá dừng lại trên người Mục Trần, hiển nhiên cũng không xa lạ với cái tên mới nổi gần đây nhất trên đại thiên thế giới này.
Mặc dù đã sớm dự liệu về câu trả lời này, nhưng chân mày hoàng vương vẫn cau lại, nếu là thiên chí tôn nhân loại bình thường nhúng tay, sợ rằng cũng sẽ bị hắn cưỡng ép đuổi ra ngoài tại chỗ, nhưng Mục Trần này lại không thể đối đãi như vậy.Bởi vì mẫu thân của người này hiện giờ đã là Đại Trưởng Lão phù đồ cổ tộc, bản thản hắn lạl có giao hảo với Viêm Đế, Võ Tổ, thậm chí còn là Tru ma Vương của Đại Thiên Cung. Thân phận bực này cũng khiến cho Mục Trần hiện giờ đã dần dần có sức uy hiếp nào đó.
điều này khiến cho Hoàng Vương cũng hơi cảm thấy khó giải quyết, bởi vì sau lưng Mục Trần cũng có thánh phẩm thiên chí tôn, cho nên hắn cũng không thể nào lấy thánh phẩm chi uy ra chèn ép Mục Trần, nếu không rất có thể sẽ chọc cho thánh phẩm thiên chí tôn sau lưng hắn cũng bước ra, đến lúc đó thánh phẩm giao thủ, tẩt sẽ kinh thiên động địa.
"Phụ vương không cần suy nghĩ nhiều, chuyện nhỏ như thế đâu cần người phải phiền não..."
Mà trong lúc Hoàng Vương đang đắn đo làm sao đề đối phó Mục Trần, sau lưng hắn, Hoàng Huyền chi cười nhạt, hai mắt dài hẹp tản ra kim quang, nhìn chằm chằm Mục Trần, mỉm cười nói: "Sớm nghe nói tới uy phong của Mục phủ chủ trong Phù Đồ cổ tộc, có điều hôm nay, nơi đây cũng không phải Phù Đồ cổ tộc, vả lại hộ tộc đại trận ở đây, ngươi cũng không vận dụng được"
Ngôn ngữ của hắn bình thản, cũng làm mọi người khẽ gật đầu, bời vì theo tin tức nói,ở phù đồ cổ tộc, Mục Trần dù có thể lực áp tất cả các trưởng lão, nhưng chỉ là vì hắn mượn đại trận hộ tộc của Phù Đồ cổ tộc, còn thực lực bản thân hiện tại chẳng qua mới chỉ linh phẩm trung kỳ.
Thế nhưng hôm nay, những người tiến vào hóa thần trì ai mà không phải tuyệt thế thiên kiêu trong các siêu cấp thần thú chủng tộc, người người sức chiến đấu hung hãn kinh khủng, Mục Trần muốn xuất hiện uy phong ờ đây giống như lúc ờ phù đồ cổ tộc thì chỉ sợ không thể nào.
Hoàng huyền chi này cũng không hổ là con của Hoàng Vương, vài ba lời đã tróc sạch chiến tích hiển hách của Mục Trần, khiến danh vọng của hắn giảm xuống.
Mục Trần nghe vậy, cũng cười gật đầu một cái, nói: "Những trưởng lão kia của Phù Đồ cổ tộc có chút phiền toái, cho nên không thể không mượn tới hộ tộc đại trận, cơ mà hôm nay chỉ một cuộc vui nho nhỏ thế này, nào cần đến trận thế lớn như vậy"
"haha, mục phủ chủ thật đúng là hào khí"
Hoàng huyền chi cười cười, lơ đáng nói: "xem ra các hạ thật sự coi những siêu cấp thần thú chủng tộc chúng ta không ra gì đây"
Khóe miệng của hắn tràn đầy vẻ thâm ý, lời vừa nói ra cũng tương đối ác độc, hiển nhiên lả định đem Mục Trần đặt ở phía đối lập với tất cả các siêu cấp thần thú chủng tộc.
Thanh âm của hoàng huyền chi vừa nói ra, trên những đỉnh núi xung quanh, những thiên kiêu của các siêu cấp thần thú chủng tộc vốn vẫn luôn mặt lạnh bàng quang, hiện giờ ánh mắt đều lóe, ánh mắt chứa các loại tâm tình khác nhau nhìn về phía Mục Trần.
Những ánh mắt kia, có tò mò, cũng có lạnh lùng, còn có châm chọc cùng khinh thường...
"hắc, chỉ là một nhân loại linh phẩm trung kỳ thiên chí tôn mà cũng dám ở nơi đây nói năng bừa bãi, không sợ gió lớn đau lưỡi sao!". Cũng vào lúc này, một tiếng cười âm trầm vang lên, ẩn chứa trong đó là ý khinh miệt nồng nặc.
Vô số tầm mắt nhìn lại, sau đó liền thấy, trên một đỉnh núi không xa, một tên nam tử mặt mũi u ám đứng chắp tay, đôi môi mỏng như đao phong, khiến người ta có một cảm giác cay nghiệt lãnh lệ.
Sau lưng hắn tản ra vạn đạo linh quang, mơ hồ tựa như một con cự điểu khổng lồ toàn thân bằng hoàng kim, có chút giống hoàng, có chút giống điêu...
"Đó là tuyệt thế thiên kiêu của Kim Hoàng Điêu Tộc - Phương kính, kim hoàng điêu tộc này có quan hệ huyết mạch với hoàng tộc, thân cận nhất với Hoàng tộc, có thể nói là đồng minh vững chắc của hoàng tộc". Bên cạnh Mục Trần, thiên hoang tộc trưởng thấy người này mở miệng nói chuyển, sắc mặt cũng có chút khó coi nói.
"Chỉ là linh phẩm hậu kỳ mà thôi, không đáng để lo". Mục Trần cười một tiếng, đối với sự khiêu khích của phương kính, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần.
Hắn thấy, Phương kính này chẳng qua chỉ là loại gà con chó con, lúc nãy ra nhảy nhót một cái cũng chỉ để lấy lòng hoàng huyền chi mà thôi.
"hắc, thật là kẻ muốn chết!"
Phương kính nghe vậy thì giận cười một tiếng, nhưng cũng không có phát tác ra ngoài, chỉ là đưa ánh mắt âm trầm quét Mục Trần một cái, trong mắt như có hung quang hiện lên.
"Các hạ cũng không cần làm mấy trò khích bác vô dụng ở chỗ này, kẻ ngốc cũng không nhiều vậy đâu, Mục Trần ta có bao nhiêu cân lượng, các hạ tự tới kiềm nghiệm là biết". Mục Trần vẫn không thèm để ý tới phương kính, chỉ nhìn về phía hoàng huyền chi, giọng nói bình tĩnh.
Nụ cười thâm ý trên khuôn mặt anh tuấn của hoàng huyền chi cũng dần dần thu lại, ánh mắt hiện lên lãnh quang nhìn chằm chằm Mục Trần, nói từng chữ một: "Huyết mạch bất tử điểu này, hoàng huyền chi ta phải có!"
Mục Trần cũng nhìn chằm chằm hoàng huyền chi, chậm rãi nói:"Ta cũng đã nói, ngươi còn chưa đủ tư cách này!"
Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, hai người giằng co như cọng râu với cây kim, cái này đã khiến không ít người xem tặc lưỡi, hai người này thật đúng là long tranh hổ đấu, một người là tuyệt thế thiên kiêu phượng hoàng tộc, mà một người khác hiện tại cũng là thiên tài hiển hách đại thiên thế giới.
Chỉ có điều, không biết là hai người này đụng nhau, rốt cục ai mới là người cười cuối cùng.
ong ong!
Mà trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, ở nơi dãy núi giao hội, hồ nước xanh biếc kia chợt có rung động, trong đó có vô tận linh quang như suối phun, phóng lên cao.
ầm!
Trong nháy mắt, một cỗ uy áp không cách nào hình dung từ trong đó bộc phát ra, dưới uy áp này, ngay cả Mục Trần ánh mắt cũng ngưng lại, bời vì hắn thấy, những linh quang đang phóng lên kia tạo thành rất nhiều quang ảnh trên mặt hồ, những quang ảnh này hiện ra đủ loại hình ảnh phi cầm thần thủ...
hiển nhiên, những quang ảnh này hẳn chính là những thiên chí tôn đã tọa hóa ờ trong đó.
"cái hồ này, không đơn giản."
Mục Trần tự nhủ, mặc dù nhìn bằng mắt thường, cái hồ này chỉ khoảng chừng ngàn trượng, nhưng cảm giác của Mục Trần nói cho hắn biết, mảnh hồ này vô biên vô tận, tựa như một mảnh thế giới.
"Hóa thần thì sắp mở ra, chư vị chuẩn bị đi". Hoàng vương hoàng kim thấy cảnh này, thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Nghe lời này, không khí ở phương thiên địa này nhất thời trở nên căng thẳng, ánh mắt những thiên kiêu của các siêu cấp thần thú chủng tộc cũng trờ nên cực kỳ nóng bỏng.
Một khắc sau, hồ nước xanh biếc dậy sóng, sự bình yên bị phá vỡ, cảm giác này giống như phong ấn bên ngoài đã bị giải khai, trong đó có linh lực ngập trời điên cuồng cuộn trào, chấn động thiên địa.
"vào!"
cùng với tiếng quát vang dội của Hoàng Kim vang lên, trên từng đỉnh núi, từng đạo lưu quang phóng lên cao, sau đó lao xuống, tiếng ào ào vang lên, trực tiếp vọt vào giữa hồ.
Mà khi thân ảnh bọn họ xông vào hồ, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu, tựa như đã tiến vào một thế giới khác.
Những tuyệt thế thiên kiêu này đều là một thân một mình, bởi vì dựa theo quy củ, chỉ có người dưới thiên chí tôn mới có thể mang theo một vị hộ pháp bảo vệ, mà bọn họ thì hiển nhiên không cần
Cửu U lúc nảy cũng hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Mục Trần, nói: "Ngươi thật sự không hối hận? Nếu không, đợi sau khi tiến vào, chắc chắn sẽ là một cuộc thảm chiến"
Mục Trần cười cười, xòe bàn tay ra
"Ngươi bảo vệ ta nhiều năm như vậy, mà bây giờ, cũng nên tới lượt ta bảo vệ ngươi"
lúc này, trên gương mặt của Cửu U cũng hiện lên một nụ cười động lòng người, dụ hoặc dị thường, sau đó nàng cũng đưa bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mục Trần.
Một khắc sau, hai người hóa thành hai đạo lưu quang, vọt ra, cuối cùng dưới vô số ánh mắt chăm chú, ào một tiếng vọt vào giữa hồ nước xanh biếc..
***
Dịch: zero
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.