Chương trước
Chương sau
Thanh âm đột ngột vang lên trong đại điện này, ngay sau đó, toàn bộ đại điện yên tĩnh như chế, những thủ lĩnh các phe thế lực lúc này đều trợn to mắt, hô hấp trở nên yếu ớt, bởi vì bọn họ thật sự có chút không cách nào tưởng tượng, lời đại nghịch bất đạo lúc trước lại chính là nhắm vào Bách Linh Vương.
Đây chính là chúa tể của toàn bộ Bách Linh đại lục a, chỉ cần một lời của hắn, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ tan thành mây khói, quyền thế cùng lực lượng như vậy đủ khiến cho mọi người ở đây cảm thấy kinh khủng.
Thế mà bây giờ có người dám gọi hắn là phế vật?
Vừa nghĩ tới lửa giận của Bách Linh Vương, các thủ lĩnh thế lực tại đây không rét mà run, có thể tưởng tượng, hôm nay trong đại điện này nhất định phải máu tươi ba thước.
Dưới không khí tĩnh mịch, từng ánh mắt giống như đang nhìn người chết, hội tụ về phía sau Đường Thiên Nhi.
Mà lúc này Đường Thiên Nhi cũng bị bàn tay đột nhiên che lấy khóe miệng đỏ thắm của nàng làm cho ngây người, nàng hầu như theo phản xạ định đánh ra một quyền, nhưng khi nghe thấy giọng nói kia, dường như cả máu huyết trong cơ thể nàng cũng ngừng vận chuyển.
Bởi vì giọng nói kia, thật sự quá đỗi thân quen.
Vì thế, nàng xoay người lạl từng chút một, đập vào mắt nàng chính là một khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười, so với trước kia, khuôn mặt ấy đã bớt đi một chút non nớt, dần dần trở nên trường thành, đồng thời cũng khiến người ta cảm nhận được một cảm giác an toàn.
"Mục...Mục Trần?"
Đường Thiên Nhi ngơ ngác nhìn thanh niên tuấn lãng xuất hiện trước mắt, không nhịn được tự lẩm bẩm, sau đó dường như nàng cảm thấy khung cảnh trước mắt này quá mức hư ảo, cho nên liền giơ tay, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của hắn.
Cảm giác ấm áp trong tay, khiến cho đôi mắt đẹp của Đường Thiên Nhi trợn tròn trong nháy mắt, khiếp sợ nói: "Thật sự là ngươi? Tại sao ngươi lại ở đây?"
Mục Trần cười cười, nói: "Dĩ nhiên là về thăm nhà a"
Hắn kéo bàn tay đang sờ mặt của Đường Thiên Nhi xuống, sau đó tiến lên một bước, hướng về phía Mục Phong đang ngồi trợn mắt há mồm bên cạnh, cười hắc hắc, nói: "Cha, choáng sao?"
Mục Phong cứ mờ to mắt như vậy nhìn Mục Trần, cho đến giờ cũng chưa phục hồi tinh thần, Mục Trần rời đi bắc linh cảnh đã rất nhiều năm, không có lúc nào mà Mục Phong không nhớ về đứa con trai bảo bối này, cho nên khi Mục Trần bất chợt xuất hiện, hắn thật cảm thấy không thể tin nổi.
"Tiểu tử thối, ngươi rốt cục cũng chịu quay về"
Một lúc lâu sau, Mục Phong mới phục hồi lại, tức giận mắng một tiếng.
Mục Trần cười híp mắt tiến lên phía trước, ngồi xuống cạnh Mục Phong, vỗ vỗ sau lưng hắn, cười nóiCha, xin bớt giận"
Ánh mắt của hắn quét qua tia máu trên miệng Mục Phong, nụ cười trên mặt dù rực rỡ ôn hòa, nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh lại thoáng hiện một tia lạnh lẽo thấu xương.
Mục Phong nhìn khuôn mặt con trai đã trưởng thành rất nhiều so với năm đó, trong lòng cũng muôn vàn tâm tư, nhưng hắn chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng lên, hướng về phía Bách Linh Vương cung kính ôm quyền, nói: "Kính xin Đại Vương thứ tội, tiểu nhi không hiểu tình huống, có chỗ vô lễ"
Lời lúc trước của Mục Trần, Mục Phong tự nhiên cũng nghe thấy được, giờ nhớ tới liền khắp người toát mồ hôi lạnh, Bách Linh Vương này lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu hôm nay bị Mục Trần nhục mạ ngay trước mặt chắc chắn sẽ tức giận, nhất định sẽ xuống tay trả thù Mục Trần.
"Hahahaha!"
có điều, Mục Phong còn chưa dứt lời, bên trên thủ tọa, Bách Linh Vương ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng trong đại điện, nhưng lại không ai dám phụ họa theo, bởi vì ai cũng có thể nhận ra được sự giận dữ cùng sát ý bên trong đó.
Mục Phong mặt hơi biến sắc, xòe bàn tay ra, chắn lấy Mục Trần phía sau lưng, trong lòng đã quyết định, hôm nay dù có phải chết ở đây cũng phải để Mục Trần chạy trốn.
Đường Thiên Nhi cũng nhanh chóng bước lên trước, chắn trước người Mục Trần, đôi mắt đẹp đề phòng nhìn về phía Bách Linh Vương đang cười ha hả.
Mà trong đại điện, những thủ lĩnh thế lực khác cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm nhóm người Mục Phong, Mục Trần, hôm nay Bách Linh Vương đã tức giận, sợ rằng đám người bắc linh minh này đều không thể sống bước ra khỏi đây.
"Tiểu tử kia, thật đúng là điển hình hại cha, hôm nay, bắc linh minh đều sẽ máu chảy thành sông" Một số người âm thầm nói, có điều đối với việc này bọn họ cũng mừng ra mặt, bởi vì nếu bắc linh minh bị diệt thì bọn họ cũng sẽ có thể nhúng tay vào bắc linh cảnh.
Trong đại diện, tiếng cười của Bách Linh Vương kéo dài một hồi lâu, mới dần dần yếu bớt, hắn lau lau khóe mắt, dáng vẻ làm như cười ra nước mắt, nói: "thế mà lại có người nói bản vương là phế vật"
Hắn lắc đầu cười, sau đó nhẹ nhàng giơ giơ tay, khóe miệng có vẻ bạo ngược dần dẩn hiện lên: "Trước tiên chặt đứt tứ chi hắn ném ra"
Bên cạnh, lão giả hắc bào đại viên mãn địa chí tôn kia gật đầu một cái, hắn chậm rãi tiến lên, ánh mắt giống như rắn độc, xa xa nhìn về phía Mục Trần.
Mục Phong thấy vậy, trong lòng nhất thời run lên, trong mắt toàn là vẻ tuyệt vọng.
Đường Thiên Nhi cũng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt, liền có một viên Phượng Hoàng ngọc thạch xuất hiện trong lòng bàn tay, nếu nàng bóp vỡ thì lập tức có thể mang theo mấy người Mục Phong, Mục Trần thoát đi.
Đối mặt với một vị đại viên mãn địa chí tôn, nàng cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Có điều, khi nàng muốn bóp vỡ, một bàn tay đưa tới, ngăn lại. Đường Thiên Nhi quay đầu, nhìn Mục Trần, lo lắng nói: "Mục Trần, ngươi đừng có ngốc, hảo hán không sợ thiệt thòi trước mặt, không cần thiết phải đấu với hắn ở chỗ này"
Nàng còn tưởng Mục Trần tuổi trẻ khí thịnh, không nhịn được cơn tức này.
Mục Trần nghe vậy chợt ngẩn người ra, chợt lắc lắc đầu cười một cái, nói: "Thiên Nhi tỷ, yên tâm đi, ta tự có chừng mực"
Thanh âm vừa dứt, hắn ngẩng đẩu lên, nhìn lão giả hắc bào đang chậm rãi tiến tới, quanh thân lão già có linh lực mênh mông, uy áp kinh khủng tràn ngập đại điện, hiển nhiên là hắn đang có ý muốn hành hạ, muốn dùng khí thế này khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi tột cùng.
"Lúc trước chính là ngươi đả thương cha ta?" Mục Trần nhìn chằm chằm lão giả hắc bào này, nhíu mày nói.
Lão giả hắc bào bước một bước nữa, dường như cảm thấy câu hỏi của Mục Trần buồn cười nên khóe miệng nhấc lên một nụ cười khó coi, nói: "Yên tâm, tiếp theo ta sẽ khiến phụ tử các ngươi cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết"
Mục Trần cười cười, chỉ là trong con ngươi màu đen lại không có chút vui vẻ nào, sau đó hắn chậm rãi đưa bàn tay ra, hướng về phía lão giả hắc bào nắm chặt.
ầm!
lúc này tựa như có một bàn tay vô hình nào đó đột nhiên hướng về phía lão giả hắc bào nắm chặt xuống, linh lực mênh mông quanh người lão giả trong nháy mắt nổ tung ra, thế mà không đợi lão giả hắc bào phục hồi tinh thần, hắn đã cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh khủng bố không cách nào chống cự nắm chặt lại, cuối cùng nặng nề đập lên mặt đất.
ầm!
Toàn bộ đại điện đều chấn động, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt, bởi vì lão giả hắc bào lúc trước còn cao cao tại thượng giống như tử thần nắm giữ sinh tử của kẻ khác, giờ đây lại quỳ gối trước mặt Mục Phong, nền đá dưới gối cũng vỡ nát cả ra.
"đây...đây là"
Tất cả mọi người dáng vẻ đều như gặp quỷ, hiển nhiên không hiểu vì sao đột nhiên vị đại viên mãn địa chí tôn này lại quỳ gối trước mặt Mục Phong.
Nhưng mà chỉ có người tinh mắt mới có thể thấy, lúc này khuôn mặt lão giả kia cũng đang kinh hãi gần chết, điên cuồng giãy giụa, nhưng thân thể của hắn dường như lại bị một nguồn sức mạnh cực kỳ kinh khủng trói buộc lại, áp chế không thể động đậy chút nào.
Đám người Đường Thiên Nhi, Mục Phong, đường sơn đều khiếp sợ nhìn cảnh này, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi lại.
"nếu là ngươi làm, vậy xin lỗi cha ta đi"
Ánh mắt Mục Trần lãnh đạm nhìn lão giả hắc bào này, tiện tay vung lên, lão giả hắc bào liền dập đầu xuống, đầu nặng nề đập trên mặt đẩt, toàn bộ mặt đất lúc này đều sụp đổ xuống.
lão giả hắc bào hét thảm, sứt đầu chảy máu, điên cuồng giãy dụa.
"còn không xin lỗi sao?". Mục Trần khẽ nhíu mày, bàn tay lần nữa giơ lên rồi đánh xuống.
ầm ầm ầm!
Trong đại điện, thủ lĩnh các thế lực đờ đẫn nhìn siêu cấp cường giả không thể với tới được trong mắt bọn họ, trong tay Mục Trần lại không khác gì con rối, theo bàn tay hắn không ngừng vung xuống, đầu cũng điên cuồng đập xuống mặt đất, toàn bộ sàn nhà bằng nham thạch lúc này không ngừng vỡ nát sụp đổ.
Toàn bộ đại điện yên tĩnh không một tiếng động, duy chỉ có âm thanh vị đại viên mãn địa chí tôn kia không ngừng đập đầu xuống đất vang lên, thế nên, tất cả mọi người đều mồ hôi ướt đẫm lưng, cảm giác lạnh toát xộc lên đỉnh đầu.
Bọn họ nhìn khuôn mặt Mục Trần lúc này đang cười nhàn nhạt, nhưng lại tùy ý đem một vị đại viên mãn làm bóng da không ngừng đập lên xuống, trong lòng mới hiểu được, người thanh niên này rốt cục kinh khủng cỡ nào.
ầm!
Tiếng va chạm ầm ầm không ngớt, lão giả đầu đầy máu tươi, nhưng đối với hắn mà nói, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ, có điều trong lòng của hắn đang xộc lên sự sợ hãi vô ngần.
Bởi vì rốt cục hắn cũng cảm giác được luồng sức mạnh đang giam cầm hắn kinh khủng cỡ nào, so sánh với nó, hắn không khác gì con kiến hôi.
Lúc này làm sao hắn còn không hiểu, thanh niên nhìn như hiền lành trước mắt này, chính là một vị thiên chí tôn thứ thiệt!
Hắn đã đá phải một cục sắt đủ để đập cho chân mình nát toét!
"Đại nhân, đại nhân! Ta sai rồi, ta sai rồi! Ta xin lỗi, ta xin lỗi"
Thời điềm thế này, lão giả hắc bào này đâu còn dám mạnh miệng, trong lòng kinh hãi gần chết, hắn biết một vị thiên chí tôn muốn giết hắn, đơn giản là dễ như trở bàn tay, lúc này mới không dám chống cự, thanh âm chói tai mang theo sự sợ hãi nồng đậm vang lên trong đại điện.
Cùng với việc tiếng thét chói tai của lão giả vang lên, tay Mục Trần mới dừng lại, lãnh đạm nói:"Nói xin lỗi sớm một chút có phải tốt không, cút"
Vừa nói xong,hắn đánh ra một quyền, không gian trước mặt dường như sắp nổ tung ra, mà lão giả hắc bào kia như bị trúng đòn nghiêm trọng, toàn bộ lồng ngực đều sụp xuống, thân thể bắn ra, cày lên đại điện một vết dài sâu hoắm, cuối cùng đụng vào một cột đá, ngất đi.
Hắn có thể cảm giác được,dưới một quyền của Mục Trần linh lực trong cơ thể hắn bị triệt để chấn vỡ, thậm chí kinh mạch cũng vỡ vụn ra. Một quyền này của Mục Trần, dù lả giữ lại tính mạng cho hắn, nhưng lại phế đi toàn bộ linh lực mà hắn khổ tu.
Toàn bộ đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, những thủ lĩnh thế lực kia toàn thân run rẩy, đây chính là cường giả siêu cấp đại viên mãn địa chí tôn a, ở Bách Linh đại lục này cũng đủ xưng bá, thế mà bây giờ dưới tay người trẻ tuổi kia lạl giống như con rối, không chút sức chống cự.
Đông đảo thủ lĩnh gào thét một tiếng trong lòng, người thanh niên này thật sự là con trai Mục Phong kia sao?
Bọn họ ai cũng cho rằng đây chỉ là một tiểu tử vừa bước ra đời, không biết trời cao đất rộng, nhưng ai ngờ tới, hắn lại là một tồn tại kinh khủng thâm tàng bất lộ!
Tiện tay xử lý lão giả hắc bào này xong, hai mắt bình tĩnh của Mục Trần mới nhìn về phía Bách Linh Vương sắc mặt xanh mét, ánh mắt khiếp sợ đang ngồi trên thủ tọa; khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói
"ở trong mắt ta, ngươi thật sự là một phế vật!"
***
Dịch: zero
Lời tác giả: Đường Thiên Nhi là ở Vạn Hoàng linh viện, chương trước viết thành Bắc Thương linh viện, đã sửa đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.