Tiếng cười thanh thúy động lòng người truyền tới, linh quang bên cạnh Mục Trần tản đi, lộ ra một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, thiếu nữ chỉ là mặc váy áo màu đen đơn giản, tôn lên chiếc eo thon nhỏ cùng đôi chân ngọc thon dài vô cùng hoàn mỹ, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh tùy ý buộc đằng sau, đuôi ngựa nhảy lên, tản ra sức sống thanh xuân.
Dung nhan của nàng cũng vô cùng đẹp, khuôn mặt luôn mang theo tiếu ý yêu kiều,trong đôi mắt đẹp linh động hiện lên một tia giảo hoạt, khiến người ta nhìn qua là cảm giác được tâm thần sảng khoái.
Mà thiếu nữ này chính là Lâm Tĩnh.
- Ngươi lần này không phải lẻn trốn đi đấy chứ?
. Mục Trần cười híp mắt, nhìn thiếu nữ trước mặt, trêu đùa.
- Không phải!
. Lâm Tĩnh cau mũi, sau đó tránh ra một bước, chỉ thấy sau đó linh quang tản đi, cũng lộ ra một thân ảnh, mọi người nhìn lại thì trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm, mà sau khi nhìn rõ thì mới thấy vẻ kinh diễm này có chút cổ quái.
Bởi vì bóng người này, mặc áo màu trắng, tóc dài phiêu tán, vẻ mặt của hắn tuấn mỹ như yêu, khiến người ta có cảm giác mỹ lệ, nhưng nếu nhìn cẩn thận mới phát hiện ra, con người khiến người ta cảm thấy kinh diễm này thật ra lại là nam nhân.
- Đây là Điêu thúc của ta, cũng là huynh đệ kết nghĩa với cha ta
. Lâm tĩnh kéo tay nam tử tuấn mỹ, hì hì cười một tiếng, sau đó nháy mắt với đám Mục Trần một cái, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/822587/chuong-1413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.