Chương trước
Chương sau
"Tám vầng tử nguyệt"
Tâm thần của Mục Trần chăm chú nhìn tám vầng tử nguyệt sáng chói, thầm cười trong lòng một tiếng, nói vậy, quả nhiên linh mạch ẩn giấu trong cơ thể hắn chính là thần mạch.
Đối với việc này, thật ra hắn cũng không quá ngạc nhiên, trong những năm gần đây, thiên phú tu luyện của bản thân hắn từ ý nghĩa nào đó đã nói rõ điều này.
Dĩ nhiên, có thần mạch cũng không đại biểu cho việc nhất định sẽ trở thành thiên chí tôn, con đường tu luyện, thiên phú có mạnh hơn nữa cũng chỉ là vật phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là tâm tính.
Không có nội tâm kiên định, không sợ hãi bất kỷ khổ nạn sinh tử, vậy dù có là thần mạch, cuối cùng cũng chỉ tầm thường mà thôi.
Thành tựu Mục Trần đạt được những năm qua, cái nào không phải là giành giật giữa sinh tử, người khác chỉ biết hắn bằng ấy tuổi đã là thiên chí tôn, những lại không biết được, trong khoảng thời gian ấy đã biết bao lần hắn lấy tính mệnh ra đặt cược. Trong đó, chỉ hơi chút sai lầm thôi sợ rằng cũng sẽ có nguy cơ vẫn lạc.
"Thần mạch đã hiện, vậy thì giúp linh thể của ta viên mãn đi"
Mục Trần tự nói trong lòng, sau đó tâm thần yên lặng xuống, cứ như thế qua một hồi lâu, bên trong hỗn độn chợt có nhiệt độ nóng bỏng dâng lên, ngay sau đó, liền thấy ngọn lửa hừng hực từ bên ngoài tới, tràn vào trong hỗn độn, quét về phía tám vầng tử nguyệt.
Những ngọn lửa này cũng không phải do linh lực biến thành, mà là bắt nguồn từ nội tâm Mục Trần, bời vì, muốn luyện hóa linh mạch, lửa linh lực bình thường đều không làm được, chỉ có tâm hỏa mới có thể làm được.
Hừng hực!
Tâm hỏa cuồn cuộn không ngừng gào thét tới, cuối cùng quấn lên tám vầng tử nguyệt, biến chúng thành tám vầng hỏa nguyệt, nhìn qua cực kỳ huyễn lệ.
Đối diện với sự thiêu đốt của tâm hỏa, tám vầng tử nguyệt dường như bắt đầu bị hòa tan, chất lỏng màu tím từ trên nhỏ xuống, có điều vừa rơi khỏi tử nguyệt đã biến mất vào hư vô.
Có điều, Mục Trần có thể cảm giác được, những chất lỏng màu tím này cũng không biến mất, mà là trực tiếp dung nhập vào trong máu thịt của hắn.
Cùng với việc càng ngày càng nhiều chất lỏng màu tím dung nhập vào thân thể, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được, bộ thân thể này của hắn dường như đang trờ nên đầy đủ hơn, cảm giác ấy giống như một khối còn thiếu sót đang được dần dần bổ sung đến hoàn mỹ vậy.
"Quả nhiên là như thế". Mục Trần cảm thán trong lòng, sau đó tâm thần vừa động, nhiệt độ của tâm hỏa nhanh chóng tăng cao, thiêu đốt tử nguyệt từng chút một.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ước chừng qua mấy canh giờ, tám vầng tử nguyệt treo cao trên hỗn độn đã chỉ còn lớn chừng bàn tay.
Mà lúc này, ờ mặt ngoài thân thể Mục Trần, nguyệt văn càng trở nên rõ ràng, hiển nhiên, thân thể của hắn không tự chủ được mà hóa thành thiên tôn linh thể.
Có điều, trong quá khứ thiên tôn linh thể của Mục Trần trong suốt tinh khiết như thủy tinh, nhưng lúc này, cũng bởi vì có sự tồn tại của tử nguyệt nên trở nên mờ mờ tím, hơi có vẻ thần bí.
"Tám vầng tử nguyệt, thật sự là thần mạch a. Chỉ là không biết rốt cục tên này sẽ diễn biến ra linh mạch thần thông nào?"
Huyền thiên lão tổ đỏ mắt nhìn tám vầng tử nguyệt trên linh thể của Mục Trần, khuôn mặt đầy vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ, nếu Mục Trần đã luyện hóa cái thần mạch này, linh mạch thần thông được diễn biến ra chắc chắn lả bất phàm, dù xếp trong số tuyệt thế thần thông cũng có thể đứng hàng đầu.
Tâm hỏa hừng hực thiêu đốt, dưới sự chăm chú theo dõi của tâm thần Mục Trần, tám vầng tử nguyệt đã bị thiêu đốt cạn kiệt, còn một giọt chất lỏng màu tím cuối cùng nhỏ xuống, sáp nhập vào thân thể.
Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng Mục Trần, sau đó, cả hỗn độn này như chấn động, tiếp sau, ở giữa hỗn độn, chợt có một điểm sáng màu tím xuất hiện.
Điểm sáng nhanh chóng bành trướng, vài hơi thờ sau đã biến thành một ngọn lửa màu tím, ngọn lửa bùng to, lập tức bốc cháy hừng hực.
Ngọn lửa màu tím hừng hực thiêu đốt, bên trong có tám vầng tử nguyệt xoay tròn, tản ra năng lực thần diệu.
"Đây chính là linh mạch thần thông diễn biến ra từ thần mạch?" Tâm thần Mục Trần tập trung vào ngọn lửa tím này, có chút ngạc nhiên thấp giọng tự nói.
Hắn cảm ứng tử viêm (lửa tím),một lúc lâu sau, chợt kinh dị trong lòng một tiếng, vì hắn phát hiện, tử viêm này dường như không có chút lực sát thương nào đối với thân thể cùng các loại vật chất, nhưng lại có sức phá hư kinh khủng đối với các loại linh lực.
Chỉ cần chạm vào linh lực, tử viêm có thể điên cuồng thiêu đốt, cho đến khi thiêu đốt bất kỳ linh lực nào sạch sẽ.
Cũng có nghĩa là, khi giao thủ với hắn, người khác nếu bị tử viêm này dính vào, nếu dùng linh lực bừa bãi để cố gắng dập tắt lửa, ngược lạl sẽ dẫn lửa cháy càng mạnh.
Mặt này có chút giống hóa linh phong Mục Trần gặp trong thánh uyên đại lục, chỉ có điều tử viêm này so với hóa linh phong còn phải hung hãn hơn một ít.
Mà đại đa số đấu pháp trên đại thiên thế giới đều lấy linh lực làm căn bản,cái này cũng nói rõ, đối mặt với tử viêm này, nếu một vị thiên chí tôn không hiểu rõ về nó thì sẽ chật vật không chịu nổi, bó tay hết cách.
"Nói về uy năng, tử viêm này sợ là không thua gì so với tuyệt thế thần thông đứng đầu". Mục Trần cảm thán một tiếng, chỉ có điều đáng tiếc là, nếu so với 36 tuyệt thế thần thông lẫy lừng đại thiên thế giới thì tử viêm này vẫn còn có chút chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Mục Trần lại thầm cảm thấy buồn cười, 36 tuyệt thế thần thông danh chấn đại thiên thế giới, nếu hắn dễ dàng như vậy đã có thể tạo ra một thần thông không thua kém thì cũng quá ngây thơ rồi.
Mục Trần thu liễm tâm tình trong lòng, tâm thần lại một lần nữa chăm chú nhìn đoàn tử viêm, sau đó định thu hồi:"Linh mạch đã luyện hóa xong, vậy trước tiên rút lui ra thôi"
Trong lòng nghĩ vậy nhưng có điều, không biết vì sao, nội tâm hắn lại dâng lên một cảm giác khác thường.
Cảm nhận kỹ càng một chút thì dường như vẫn còn chút cảm giác thiếu sót.
Loại cảm giác này tới rất ngẫu nhiên, nhưng Mục Trần cũng không có coi thường, đạt đến thực lực bực này như hắn, dù chĩ là thỉnh thoáng tâm huyết hơi sôi trào, vậy chắc chắn cũng có nguyên nhân.
"Rõ ràng ta đã luyện hóa linh mạch, ngay cả linh mạch thần thông cũng đã đạt được, vì sao vẫn còn cái cảm giác thiếu sót này?" Mục Trần trầm ngâm trong lòng.
Mục Trần trầm mặc lúc lâu, hắn nhìn chăm chú vào tử viêm đang thiêu đốt, chợt một khắc, trong đầu hắn dâng lên một gợn sóng, sau đó tâm niệm hắn vừa động.
Dưới sự thúc giục của tâm thần Mục Trần, tử viêm hừng hực kia đột nhiên nở to ra, hóa thành biển lửa, lan tràn ra giữa hỗn độn, điên cuồng thiêu đốt.
Giữa lúc tử viêm điên cuồng thiêu đốt, một cảnh tượng kỳ lạ chợt xuất hiện.
Cùng với việc tử viêm thiêu đốt, cả mảnh không gian hỗn độn này lại giống như một mặt gương, xuất hiện từng vết nứt vỡ, vết nứt nhanh chóng lan ra, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn dưới sự khiếp sợ của Mục Trần.
"Cái này..."
Mục Trần khiếp sợ nhìn cảnh này, hiển nhiên hắn thế nào cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.
Hỗn độn vỡ vụn, chợt có ánh sáng vạn trượng phát ra, ánh sáng ấy mênh mông thần thánh, tựa như bị che giấu từ lâu, sau khi hiện thế liền tản ra huy hoàng chi uy.
Ánh mắt Mục Trần rung động, dõi theo ánh sáng thần thánh kia, tiếp đó, hắn hít một hơi khí lạnh khi nhìn thấy, cùng với việc hỗn độn vỡ nát, sau đó có một vầng đại nhật (mặt trời) từ từ dâng lên.
Sau vầng đại nhật đó, lại tiếp một vầng nữa, cuối cùng có chừng chín vầng đạl nhật dâng cao lên.
Chín vầng đại nhật thần thánh, trôi lơ lửng ờ chỗ sâu nhất trong cơ thể Mục Trần, giống như đại đế, ẩn sâu không hiện ra, nhưng một khí hiện thế, tất sẽ dẫn đến kinh thiên động địa.
Tâm thần Mục Trần rung động nhìn chín vầng đại nhật, giờ khắc này, dù bằng định lực của hắn cũng không nhịn được mà tâm thân rung động, sợ hãi nói: "chín vầng đại nhật? sao lại còn một đạo thần mạch nữa?"
Hơn nữa, thần mạch này so với bát thần mạch lúc trước còn cao cấp hơn!
Đây chính là Cửu thần mạch đỉnh tiêm nhất!
Quan trọng là, lúc trước không phải hắn đã luyện hóa một linh mạch rồi hay sao? tại sao sau bát thần mạch còn ẩn giấu một đoạn của thần mạch nữa?!
Trong lòng Mục Trần nổi lên sóng to giỏ lớn, lúc lâu sau mới ổn định lại, hắn cảm ứng kĩ càng, liền phát hiện giữa cửu thần mạch này cùng với thản thề của hắn lại có một độ phù hợp cực kỳ hoàn mỹ!
Cảm giác đó tựa như bẩm sinh đã có.
Mục Trần tâm tình náo động, lúc này hắn mới phát hiện, nếu so sánh với sự khế hợp hoàn mỹ của cửu thần mạch này, bát thần mạch lúc trước mặc dù cũng khế hợp, nhưng vẫn kém một chút.
Loại cảm giác đỏ, giống như một cái tiên thiên đã thành, một cái hậu thiên mới có
(một cái trời sinh ra đã có, một cái sau này vì lý do nào đó mới có)
Nội tâm Mục Trần rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, hắn như thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Mẫu thân, đây cũng là do người làm sao?"
Qua một hồi tỉ mỉ suy nghĩ, hắn mơ hồ hiểu rõ ra, nếu hắn đoán không lầm, bát thần mạch mà hắn luyện hóa lúc trước sợ rằng cũng không phải của hắn, mà là của mẫu thân hắn.
Mà tác dụng của bát thần mạch này, chính là để che giấu cửu thần mạch trong cơ thể hắn.
Có lẽ, một khi cửu thần mạch ra đời, mà hắn lại có huyết mạch của Phù đồ cổ tộc, như vậy cổ tộc chắc chắn sẽ có thủ đoạn phát hiện ra, cho nên mẫu thân vì bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc mà tự bóc bát thần mạch của bản thân, trồng vào cơ thể mình, dùng nó để che giấu cửu thần mạch của hắn.
Nói lại thì, thần mạch không thể nào di chuyển, cho nên rất có thể từ khi hắn còn nằm trong bụng mẹ, 2 người còn là một thể, thanh diên tịnh mới đủ khả năng để đưa bát thần mạch của nàng vào trong cơ thể hắn.
Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Mục Trần, rốt cục khiến cho lòng hắn dâng lên một nỗi xót xa cùng ấm áp nồng đậm, bóc tách thần mạch cũng giống như tự cắt da cắt thịt của bản thân, khó có thể tưởng tượng, thời điềm mẫu thân của hắn còn đang mang hắn trong bụng, mà lại vẫn phải chịu đựng nỗi thống khổ không cách nào tường tượng này, mà tất cả, cũng chỉ là để cho hắn sự bảo vệ lớn nhất.
vừa nghĩ tới đây, cho dù với tính tình của Mục Trần cũng không kìm được mà khóe mắt ướt át, nước mắt rơi xuống.
Hít.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén tâm tình xáo trộn trong lòng, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Mẫu thân, cảm ơn người đã làm tất cả vì con, hiện giờ hài nhi đã không còn lả đứa bé quấn tã năm đó nữa, ta đã có năng lực chống chọi hết thảy phong ba"
"Tới hôm nay, nếu Phù đồ cổ tộc kia còn muốn tới tìm ta, vậy cứ để bọn họ tới đi!"
Tâm thần của Mục Trần hừng hực nhìn chín vầng đại nhật thần thánh, tâm thần vừa động liền lan ra, đồng thời có âm thanh trầm thấp vang lên"
"Ngươi theo ta yên lặng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên hiện thế đi"
"Cửu thần mạch, thức tỉnh đi" ong ong!
Làm như cảm ứng được sự kêu gọi của Mục Trần, lúc này chín vầng đại nhật thần thánh cũng phát ra âm thanh ong ong, thoáng chốc, ức vạn đạo ánh sáng thần thánh bắn ra.
Trên đỉnh núi.
Huyền thiên lão tổ đang dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn tám đạo nguyệt văn trẽn thân thể Mục Trần, chợt thấy, thân thể Mục Trần bộc phát ra ức vạn tia sáng, sau đó, hắn trợn mắt há mồm nhìn thấy, trên da Mục Trần, tám vầng tử nguyệt dần dần thu nhỏ lại, mà chín đạo đại nhật quang văn thần thánh lại hiện thế ra, tản ra huy hoàng chi uy.
lúc này, toàn bộ thiên địa đều bộc phát ra vô tận lôi đình, gió nổi mây vần, tựa như rung động vì cửu thần mạch hiện thế.
Thần sắc Huyền thiên lão tổ đờ đẫn nhìn chín vầng đại nhật trên thân thể Mục Trần, một lúc lâu sau, chợt có âm thanh kinh hãi chói tai vang lên trẽn đỉnh núi này.
"Con mẹ nó! Cửu thần mạch?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.