Chương trước
Chương sau
Trận chiến bắc vực chấn động cả thiên la đại lục cuối cùng cũng hạ màn, nhưng thời gian tiếp đó, dư âm của nó vẫn khiến cả thiên la đại lục rung động.
Nếu như nói một năm trước, trận chiến tranh bá của Mục phủ cùng tạm đại bá chủ chỉ khiến Mục phủ bước đầu có danh tiếng trên thiên la đại lục, thì trận chiến này đã hoàn toàn làm Mục phủ vững vàng ở tầng thứ đỉnh cao nhất của thiên la đại lục, khiến cho vô số thế lực kính sợ.
Mà từ nay về sau, bắc vực cũng sẽ trờ thành sở hữu riêng của Mục phủ, bất kỳ thế lực nào cũng không dám sinh lòng mơ tưởng, về phần những thế lực đứng đầu khác trên thiên la đại lục cũng sẽ duy trì sự kiêng kỵ mãnh liệt đối với mục phủ.
Bởi vì, Mục phủ hiện tại đã có thiên chí tôn, dựa vào sức chiến đấu kinh người mà Mục Trần thể hiện, nếu không phải hiện giờ Mục phủ còn chưa đủ nội tình thì chỉ sợ đã sớm tiến vào hàng ngũ siêu cấp thế lực trên đại thiên thế giới.
Nếu như đổi lại là một tòa đại lục khác, bằng thực lực hiện giờ của Mục Trần đã có thề trực tiếp chiếm đoạt cả tòa đại lục, lấy làm của riêng, người ngoài cũng không dám nói nửa lời.
Bởi vì đây là quy tắc của đại thiên thế giới, chỉ cần trở thành thiên chí tôn, vậy tức là đã trở thành tồn tại đỉnh cao nhất trên thế giới, hùng bá một phương, có tư cách xưng tôn xưng tổ.
Nhưng dù gì thiên la đại lục cũng là một trong những siêu cấp đại lục trên đại thiên thế giới, tài nguyên trong đó hùng hậu không cách nào tưởng tượng, cho dù là siêu cấp thế lực cũng phải đỏ mắt, cho nên, thiên la đại lục hiện giờ nhìn qua thì không có thiên chí tôn, thế nhưng hầu hết các thế lực hàng đầu thì phía sau đều có siêu cấp thế lực âm thầm ủng hộ.
Trong bối cảnh phức tạp này,do có Mục Trần tồn tại nên Mục phủ hiện giờ tuy nói trên bề nổi dám ngạo thị quần hùng, đủ để chiếm cứ bắc vực, nhưng vẫn không có cách nào xưng bá thiên la đại lục.
Nếu cứng rắn mà làm, chắc chắn sẽ dính tới nhiều siêu cắp thế lực, đến lúc đó, những kẻ bất mãn với Mục phủ chỉ sợ cũng không chỉ là mấy phương thế lực đứng đầu như tử khí linh động, lôi âm đại tự, long điêu động.
Mà nếu như khiến quá nhiều kẻ địch nhăm nhe thì dù có là Mục Trần đi nữa sợ rằng cũng có chút không chịu nổi, trừ khi có một ngày hắn có thực lực địch nổi thánh phẩm thiên chí tôn, nếu như vậy, muốn thâu tóm thiên la đại lục chỉ dễ như trờ bàn tay mà thôi.
Cho nên, hắn ban mệnh lệnh xuống, sau đại thắng lần này, Mục phủ vẫn chỉ thu gọn trong cương vực của bắc vực, cũng không đem xúc tu lan sang các địa phương khác, tránh việc dẫn tới các siêu cấp thế lực khác phản đối, mâu thuẫn.
Dù sao, bắc vực bao la này đã đủ để mục phủ tiêu hóa một khoảng thời gian rất dài.
Mục phủ, thượng cổ thiên cung.
Một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào một tòa núi hùng vĩ nhất bên cạnh thiên hà, hiện ra thân ảnh của Mục Trần, hắn ngồi xếp bằng xuống đỉnh núi, ánh mắt hơi nhìn xuống lá có thể thấy thiên hà như ngọc đái* quấn quanh sơn nhạc nguy nga. (Mai lưng)
xung quanh thiên hà đầy rẫy những tu luyện thạch đài, trong đó có rất nhiều thân ảnh đang tu luyện, mà khi Mục Trần hiện thân cũng dẫn đến động tĩnh không nhỏ, khiến cho không ít ánh mắt nhìn tới.
Những người có thể đi tới thiên hà tu luyện thì phần lớn đều là trẻ tuổi tuấn kiệt của những tông phái dưới trướng mục phủ, bởi vì những người ở độ tuổi này tu luyện trẽn thiên hà cũng được nhiều lợi ích nhất.
Vì thế cho nên xung quanh thiên hà, thiếu niên khí vũ bất phàm, thiếu nữ thì trè trung xinh tươi, khí chất không linh, khiến cho thiên hà đặc sặc hơn không ít.
"Mau nhìn, đó là phủ chủ đại nhân!"
Khi Mục Trần xuất hiện bên trên ngọn núi, nhất thời khiến cho vô số các thiếu niên thiếu nữ đang tu luyện nhìn hắn với ánh mắt tôn sùng..
"Phủ chù thật khó lường, chừng ấy tuổi đã bước chân vào thiên chí tôn trong truyền thuyết, trờ thành cường giả đỉnh phong của đại thiên thế giới." Không ít thiếu nữ nhan sắc hơn người sau khi nhìn thấy thân ảnh vĩ ngạn kia thì mặt đều ừng hồng như hoa đào, mắt lấp lánh như sao, si ngốc nói.
"Hì hì, tiểu đề tử, đừng có mơ mộng, phủ chủ đại nhân là nhân vật nào chứ, sao có thể để ý đến chúng ta", cũng có cô gái tỉnh táo hì hì cười nói.
Những thiếu niên trẻ tuổi cũng hừ nhẹ, nói: "Nghe nói phủ chủ đã có người thương rồi, vị tiên tử kia tu luyện lạc thần pháp thân, tương lai chắc chắn sẽ là đại thiên thế giới đệ nhất mĩ nhân, các ngươi cũng đừng tưởng bở nữa"
Nhưng mà, thiếu niên vừa nói câu đó rất nhanh đã bị hàng loạt đôi mắt đẹp hung hăng lườm đến.
Nhất thời, xung quanh thiên hà lại trở nên rất náo nhiệt.
Trên đỉnh núi, mặc dù khoảng cách đến thiên hà hơi xa, nhưng bằng cảm giác của Mục Trần tất nhiên là có thể thu những tiếng cười huyên náo đó vào trong tai, lúc này cũng có chút dờ khóc dở cười.
Nhưng mà, khi thấy những thiếu niên thiếu nữ này, hắn cũng có chút cảm khái, hiển nhiên là nhớ lại thời điểm ở bắc thương linh viện tu hành, hắn lúc đó không phải cũng tôn sùng cường giả như vậy hay sao?
Hắn cười cười, dẩn dần thu hồi tâm tử, trong mắt bắn ra một đạo ánh sáng, cuối cùng hóa thành một tòa thủy tinh tháp, trôi lơ lửng trước mặt.
Những ngày qua hắn một mực trấn giữ ở Mục phủ, đợi sau khi Mục phủ nắm gọn bắc vực trong tay, lúc này hắn mới có dịp tiến vào thượng cổ thiên cung, bởi vì, hiện giờ hắn cần giải quyết cái vấn đề bên trong tháp.
Thủy tinh tháp lẳng lặng trôi lơ lửng trước mặt Mục Trần, tản ra ánh sáng thần thánh.
Mục Trần thân hình vừa động, liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong đó, ánh sáng trước mặt biến ảo, thoáng chốc đã trực tiếp xuất hiện bên trong tháp.
ánh mắt của hắn đảo qua, chỉ thấy lúc này bên trong tháp, ánh sáng thủy tinh sáng chói, ùn ùn hội tụ, tạo thành một ngôi sao thủy tinh ở vị trí trung tâm, mà bên trong ngôi sao, một bỏng người đang ngồi xếp bằng, không ngừng vận chuyển linh lực mênh mông chống cự.
Dường như nhận ra ánh mắt của Mục Trần, bóng người này đột nhiên mở 2 mắt ra, sắc mặt nhất thời xanh mét, người này chính là Huyền Thiên Lão Tổ lúc trước đã bị Mục Trần dùng phù đồ tháp trấn áp.
Mục Trần cũng không để ý tới sắc mặt của Huyền Thiên Lão Tổ, ngược lại hắn có chút chăm chăm quan sát phù đồ tháp, hiện tại, cùng với việc hắn tấn nhập thiên chí tôn, tòa phù đồ tháp này cũng có biến hóa to lớn.
Lúc này ở mỗi đạo ánh sáng thủy tinh phát ra bên trong tháp, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy bên trong đó hàm chứa vô số văn lộ cổ xưa, những văn lộ ấy có sức mạnh phong ấn mạnh mẽ.
Lực phong ấn này, cho dù là mạnh như Huyền Thiên Lão Tổ cũng chỉ có thể chịu bị nhốt bên trong đó, bởi vì một khi hắn thúc giục linh lực thì sẽ có lực phong ấn bao phủ tới, phong ẩn toàn bộ linh lực.
"Phong ấn lực hiện tại của phù đồ tháp đã có thể có tác dụng với thiên chí tôn sao?". Ánh mắt Mục Trần sáng lên, hiển nhiên trong quá khứ phù đồ tháp cũng không có loại năng lực này, nhưng bây giờ lại khác.
"Phù đồ cổ tộc này có thể trở thành một trong ngũ đại cổ tộc của đại thiên thế giới, đúng là có chỗ độc đáo, phong ấn lực như thế quả là bá đạo". Mục Trần cảm thán trong lòng một tiếng, nếu như không có linh lực phong ấn của phù đồ tháp, hôm nay xử lý Huyền Thiên Lão Tổ này đúng là không dễ dàng như vậy.
"Huyền Thiên Lão Tổ, trong phù đồ tháp của ta thoải mái chứ?". Ánh mắt Mục Trần chăm chú nhìn Huyền Thiên Lão Tổ, cười nhạt nói.
Sắc mặt Huyền Thiên Lão Tổ xanh mét, muốn nổi giận, nhưng lại không thể không kìm lại, chỉ có thể nén giận mà nói: "Lần này lão tổ ta nhận thua, trước kia coi như là ta không đúng, ta hướng về Mục phủ bồi tội, bồi thường cũng có thể, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, thế nào?"
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay hắn bị Mục Trần trấn áp tại nơi này, cũng không dám cứng, chỉ có thể mềm.
Mục Trần nghe vậy, chỉ cười nhạt, nói: "Lần này ngươi suýt chút nữa thì khiến Mục phủ ta sụp đổ, chỉ đơn giản bồi tội là bỏ qua được sao?"
Huyền Thiên Lão Tổ cả giận nói:"Vậy ngươi muốn như thế nào? Lão tổ ta cũng không giết một người nào của Mục phủ nhà ngươi!"
Con ngươi đen nhánh của Mục Trần thoáng hiện một tia lành lạnh, nói:"Nếu không phải như vậy thì giờ ta đã trấn áp ngươi đến chết"
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trong lời nói của Mục Trần, trong lòng Huyền Thiên Lão Tổ rét run, bởi vì hắn biết, Mục Trần hiện giờ đúng là có bản lĩnh này, nếu như dựa vào cái phù đồ tháp thần dị này, Mục Trần thật sự có thể trấn áp hắn vĩnh cửu, cho đến lúc vẫn lạc.
Nghĩ đến kết cục đó, Huyền Thiên Lão Tổ cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, chợt lộ ra nụ cười lấy lòng, nói:"Mục huynh đệ cần gì như thế, nhắc lại thì giữa chúng ta cũng không có ân oán gì nhiều, ta cũng chỉ là bị cái lão già hắc quang đó xúi giục, nhất thời nóng đẩu nên mới tìm ngươi gây phiền toái"
"Phải như thế nào mới có thể bỏ qua cho lão tổ, ngươi cứ việc nói, nếu có thể làm được, ta nhất định không từ chối"
(đờ mờ mở miệng ta 1 câu lão tổ, 2 câu cũng lão tổ, là ta thì vả rơi cmn cả hàm rồi)
Mục Trần nghe vậy hai mắt híp lại, quả nhiên là tên hắc quang trưởng lão đó sao? Nhưng mà chuyện này cũng không nhất định là do một mình hắn gây nên, vì sau lưng hắn còn cỏ Huyền mạch, nhất mạch có thực lực mạnh nhất phù đồ cổ tộc.
"Muốn ta bỏ qua cho ngươi, cũng không phải là không được". Mục Trần nhìn chằm chằm huyền thiên lão tồ, lơ đễnh nói.
Tuy nói hắn đem hết toàn lực ra thì đúng là có thể trẩn áp Huyền Thiên Lão Tổ, thế nhưng như vậy đối với hắn cũng không có ích lợi gì nhiều.
Nghe giọng điều mềm đi của Mục Trần, Huyền Thiên Lão Tổ mừng rỡ, vội vàng nói: "Mục huynh đệ có điều kiện gì?"
Mục Trần cười cười, nói:"Nếu như ngươi có thể hứa hẹn, từ hôm nay bắt đầu trở thành trưởng lão của Mục phủ ta, nghe ta sai khiến trăm năm, chuyện hôm nay chúng ta có thể xóa bỏ"
"Cái gì?". Huyền Thiên Lão Tổ trừng mắt, sắc mặt trở nên khó coi, quát lên: "Lão tổ ta tiêu diêu tự tại, dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi sai bảo?"
Hắn dù gì cũng lả một vị thiên chí tôn, như thế há chẳng phải hắn thành tôi tớ của Mục Trần?
Đối với sự phản ứng kịch liệt của hắn, Mục Trần cũng không thấy ngoài dự tính, nhàn nhạt nói: "Mục phủ ta sẽ cử hành nghi thức long trọng, mời ngươi tới làm trưởng lão, cho ngươi thể diện, hơn nữa ta cũng sẽ không tùy tiện sai bảo ngươi làm cái gì, ngươi chỉ việc ở Mục phủ ta trăm năm, bảo đảm an ninh là được"
Huyền Thiên Lão Tổ cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự.
"Nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng"
Mục Trần hơi rủ mắt, thế nhưng trong mắt lại dần dần có vẻ lạnh lùng ngưng tụ:"Nhưng có điều ân oán giữa chúng ta cũng cần phải thanh toán một cái chứ nhỉ?"
Vừa nói xong, hai tay hắn kết ấn, nhất thời phù đồ tháp chấn động, ánh sáng thủy tinh ùn ùn chiếu xuống.
Nhìn thấy hành động dứt khoát của Mục Trần, Huyền Thiên Lão Tổ cũng kinh hãi trong lòng, chợt cắn răng nói: "Ba mươi năm! Ta ở Mục phủ ngươi làm trưởng lão 30 năm, trong thời gian đó nếu có người tới gây chuyện, lão tổ ta sẽ xuất thủ tương trợ!"
Hắn cũng đã nhận ra, Mục Trần này đúng là một kẻ quyết đoán, nếu như nói lời không hợp, sợ rằng hắn thật sự sẽ ra tay độc ác.
Thanh âm của Huyền Thiên Lão Tổ vừa nói ra, khuôn mặt tuấn dật của Mục Trần cũng hiện lên một nụ cười ôn hòa, chợt hắn khẽ gật đầu
"Được"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.