Chương trước
Chương sau
Thiên địa mờ mịt, bao phủ một màu đỏ sậm, thậm chí ngay cả đại địa cùng với dãy núi nơi xa cũng hiện ra màu đỏ nhạt, từ xa nhìn lại tựa như nơi đây đã từng bị vô tận tiên huyết xâm nhiễm, tràn đầy khí tức thê lương.
ong!
trên một ngọn núi, không gian lúc này chợt vỡ ra, một cái thông đạo vị diện thành hình, ở trong đó, một thân ảnh cao ráo nhẹ nhàng đáp xuống.
thân ảnh này chính là Mục Trần, người đã xuyên qua thông đạo vị diện tới đây.
thản hình vừa đáp xuống, khi thấy xung quanh không có điều gì khác thường, thân thể căng thẳng của Mục Trần mới chậm rãi thả lỏng một chút, linh lực hùng hậu quanh thân cũng thu liễm lại.
- Cấp bậc năng lượng thiên địa của toà vị diện này quả nhiên hơi thấp một chút
Mục Trần xoè bàn tay ra, năng lượng thiên địa hội tụ đến, tạo thành một viên quang cầu, hắn cảm nhận năng lượng bên trong đó, lông mày cũng hơi nhíu lại.
năng lượng thiên địa của nơi này xa xa không tinh tuý bằng linh lực của đại thiên thế giới, cho nên nếu như hắn muốn khôi phục lại sức mạnh ở đây, tốc độ cũng sẽ chậm hơn rất nhiều.
- Nhưng cũng may là trước khi tới đây, có đem cả chí tôn linh dịch tồn kho của Mục phủ tới
. Mục Trần cảm thán một tiếng, nếu như không có chí tôn linh dịch dự phòng, sợ rằng nếu phải chiến đấu thì hắn cũng có chút bó tay bó chân, luôn phải lo lắng linh lực tiêu hao.
nói cho cùng thừa còn hơn thiếu, tránh đến lúc linh lực khô kiệt, bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Mục Trần cảm thán một phen, sau đó chợt bàn tay nắm chặt, bạch long linh châu thoáng hiện ra, mà bạch long linh châu vừa xuất hiện, bạch quang trên đó dường như cũng sáng hơn một chút, nhưng điều khiến Mục Trần không ngờ tới là, ấn ký mà bạch long chí tôn lưu lại vẫn không thể thúc giục được.
- chẳng lẽ cần phải tới nơi ở khi xưa của bạch long chí tôn mới có thể dẫn động tia chấp niệm kia ra?
. Mục Trần trầm ngâm tự nói, bất kể thế nào, hắn cũng chỉ có thể thử một chút xem sao, ít nhất, tin tức tốt là bạch long linh châu có phản ứng đối với toà hạ vị diện này, như vậy, nói cách khác hắn cũng không đến lầm chỗ.
- Hiện giờ hạ vị diện này hẳn đã bị huyết tà tộc kia chiếm cứ...
Mục Trần ngưng mắt nhìn thiên địa đỏ sậm này, trong thiên địa nơi đây, hắn có thể ngửi thấy dao động máu tanh nhè nhẹ, mà đối với những dao động này, linh lực trong cơ thể hắn cực kỳ chán ghét, hiển nhiên đó chính là đến từ huyết tà tộc.
từ điểm này có thể nhận ra, đám ngoại vực tà tộc kia đang cải tạo hạ vị diện này, muốn biến đổi năng lượng thiên địa nơi đây thành loại năng lượng bọn chúng cần.
- Cũng không biết lực lượng của huyết tà tộc này như thế nào...
. Mục Trần trầm ngâm tự nói,hiện giờ tình hình địch thế nào còn chưa rõ, hắn cũng không thể lỗ mãng làm việc, ít nhất hắn phải xác minh được,đám huyết tà tộc đang chiếm hạ vị diện này rốt cục có tồn tại Ma Đế hay không.
Mỗi một vị ma đế đều có sức chiến đấu sánh ngang thiên chí tôn, nếu quả thật có tồn tại, vậy cũng không phải là tin tức tốt lành gì với hắn, dù sao với thực lực của hắn hiện giờ, nếu thật sự gặp một vị ma đế, sợ sợ rằng phần thắng sẽ không quá lạc quan.
- Trước tiên phải điều tra kĩ càng đã
Sau khi hạ quyết định, Mục Trần cũng không chậm trễ, thân hình vừa động, liền hoá thành lưu quang vọt về phía nơi xa, để không khiến người khác chú ý, hắn lực chọn đi tầng thấp, tránh để huyết tà tộc dò xét.
Hết tốc lực chạy như vậy, trùng trùng điệp điệp núi non bị bỏ sau lưng, nhưng càng đi về phía trước, lông mày Mục Trần cũng nhíu chặt lại, bởi vì hắn phát hiện, đoạn đường tới đây, cả thiên địa đều không có một tiếng chim thú gì cả, toàn bộ thiên địa đều là một mảnh tĩnh mịch, giống như thế giới vong linh.
- Hết thảy sinh linh của thế giới này chẳng lẽ đều bị huyết tà tộc tàn sát không còn chút nào sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mục Trần cũng có chút âm trầm, bọn ngoại vực tà tộc đáng chết này, lại có thể tàn bạo đến mức độ đó.
Ý niệm trong lòng chớp động, cảm giác của Mục Trần cũng nhanh chóng khuyếch tán ra, nhưng cũng may là, nửa giờ sau, rốt cục hắn cũng cảm ứng được một chút dao động.
Thản ảnh của Mục Trần trực tiếp xuất hiện bên trên một ngọn núi, ánh mắt hướng về nơi xa, chỉ thấy cả vùng đất nơi đó, có một toà thành thị như ẩn như hiện.
- Còn có dân bản địa tồn tại sao?
Ánh mắt Mục Trần chợt loé, thân hình vừa động, liền quỷ mị xuất hiện trên bầu trời toà thành này, linh lực quanh thân thu liễm lại, tựa như hoà vào hư không, bất kì ai cũng không thể phát hiện.
đứng giữa không trung, ánh mắt của hắn quét xuống, chỉ thấy cảnh tượng ở toà thành này phồn vinh náo nhiệt, vô số người đi qua đi lại, cả thành thị hết sức sôi động.
nhưng khi Mục Trần nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, chân mày cũng nhíu lại, bởi vì từ sự náo nhiệt đó, hắn đã cảm thấy một chút quỉ dị.
Những bóng người kia mặc dù hiển lộ ra cuộc sống muôn hình vạn trạng, nhưng Mục Trần thấy rất rõ, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt, sâu trong vẻ mặt cất giấu một cảm giác u ám.
những người này mặc dù có sức sống, nhưng lại giống cái xác biết đi hơn.
ô ô!
Mà trong khi Mục Trần đang cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên trong toà thành thị này có tiếng ồ ồ bén nhọn vang lên
oanh!
Khi âm thanh bén nhọn này vang lên, thành thị vốn náo nhiệt thì nhất thời đại loạn, tất cả mọi người đều điên cuồng xoay người bỏ chạy, dáng cười biến mất, thay vào đỏ và vẻ sợ hãi nồng đậm.
- Khặc khặc!
Mà cũng chính vào lúc này, sâu trong thành thị chợt có vô số đạo huyết ảnh vọt ra, bọn chúng phát ra tiếng cười bén nhọn,,từ trên trời giáng xuống tựa như chim ưng, đánh về phía những người trong thành thị.
trên bầu trời, ánh mắt Mục Trần ngưng lại, những huyết ảnh này đều mang huyết bào, mặt của bọn chúng trắng nhợt, chỉ là nơi miệng có hai cái răng nanh sắc nhọn mọc ra, loé ra hàn quang.
Những kẻ này hiển nhiên là huyết tà tộc!
Bọn chúng đáp xuống, xoè bàn tay ra, bắt lấy những thân ảnh đang điên cuồng chạy trốn, phóng lên cao, răng nanh sắc nhọn đâm vào cổ, ngắn ngủi mấy hơi thờ sau, thân hình người kia liền nhanh chóng khô héo, giãy giụa điên cuồng, cuối cùng tới khi máu tươi bị hút sạch thì bị tuỳ ý ném xuống như rác rưởi.
Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, thành thị vốn náo nhiệt thì giờ xác chết khắp nơi, máu tanh tràn ngập.
Trên bầu trời, rốt cục Mục Trần cũng phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét, bởi vì rốt cục hắn cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, lũ huyết tà tộc này cố ý tụ tập dân thường ờ chỗ này, giống như nuôi dưỡng heo chó, đợi đến lúc nào muốn ăn thì trực tiếp chém giết, đồng thời thưởng thức cảnh bọn họ sợ hãi tuyệt vọng chạy thục mạng...
Dân bản địa ở thế giới này mặc dù còn sống sót, nhưng đều bị nuôi như thức ăn.
Như vậy rốt cục tàn bạo khốc liệt đến mức nào!
trong thành phố, một đạo huyết ảnh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tóm một thiếu nữ đang điên cuồng chạy thục mạng vào trong ngực, hắn đưa bàn tay lạnh như băng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, lúc này, trên khuôn mặt ấy đã hiện đầy vẻ tuyệt vọng.
Nàng điên cuồng giãy giụa, nhưng cũng không thề nào rung chuyển nổi huyết ảnh kia, huyết ảnh lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ, hít sâu một cái, ngửi mùi máu tươi, cười híp mắt nói:
- thế mà lại là xử nữ, ta thật đúng là may mắn
Hắn vừa nói, răng nanh bén nhọn trực tiếp hướng về phía cổ thiếu nữ cắm xuống, hắn đã không nhịn được hường thụ chỗ máu tươi này nữa rồi.
Nhưng mà, thời điểm răng hắn sắp cắm xuống, đầu của hắn chợt cứng ngắc, không thề động đậy, bời vì một bàn tay thon dài đã nắm lấy đỉnh đầu của hắn.
Cường giả huyết tà tộc này cũng sững sờ, sau đó lướt mắt nhìn qua, chỉ thấy không biết từ lúc nào đã có một thanh niên đứng sau lưng hắn, sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai! Lại dám quấy nhiễu bữa ăn của bản đại nhân
banh!
Nhưng, thứ đáp lại hắn chính là, bàn tay kia đã đột nhiên vỗ xuống, trong khoảnh khắc đầu của hắn nổ tung ra, máu tươi bắn tung toé lên mặt thiếu nữ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện cũng làm cho thiếu nữ kia cả kinh, nàng ngơ ngác nhìn nhìn cường huyết tà tộc đầu bị nổ tung, thản thể chậm rãi tê liệt ngã xuống, ngay cả vết máu trên mặt cũng quên không lau đi.
Nhưng nàng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, trong mắt cũng không hiện lên vẻ vui mừng sau khi sống sót, ngược lại trở nên tuyệt vọng, nàng nhìn Mục Trần, run rầy nỏi:
- Ngươi chạy mau!
Trong quá khứ, cũng không phải không có ai phản kháng lũ ác ma này, nhưng cuối cùng không chỉ khiến bản thân bị phanh thây cực kỳ thảm khốc, thậm chí ngay cả những người khác cũng chịu cơn thịnh nộ của huyết tà tộc này mà sống không bằng chết.
cho nên, theo nàng nghĩ, lần này đám người bọn họ cũng sẽ không có đường sống.
Mà lúc này, những cường giả huyết tà tộc khác cũng đã nhận ra tình huống, tiếng rít gào phẫn nộ vang dội cả thành thị, thoáng chốc, vô số huyết ảnh đột nhiên vọt tới, lao thẳng về phía Mục Trần, tựa như muốn đem hắn phanh thây xé xác.
trong thành thị, những người đang điên cuồng chạy thục mạng nhìn thấy cảnh này thì thần sắc càng trở nên run rẩy tuyệt vọng, bọn họ biết, sau khi đám huyết tà tộc này xé nát người dám phản kháng kia xong, bọn họ cũng sẽ bị vạ lây, không một ai có thề sống.
Nhưng mà có lẽ cũng tốt, sống không bằng chết như thế này, còn không bằng cứ chết đi cho thống khoái.
soạt soạt!
trên bầu trời toà thành, vô số huyết ảnh gào thét xuống, dưới vô số ánh mắt chết lặng, lao thẳng tới Mục Trần.
Mà Mục Trần cũng không thèm để ý tới những huyết ảnh kia, hắn xoè bàn tay ra, giúp thiếu nữ trước mắt lau đi vết máu trên mặt, khuôn mặt tuấn dật hiện lên một nụ cười ấm áp:
- Yên tâm đi, không sao
Thanh âm vừa dứt, hắn mới ngẩng đầu nhìn huyết ảnh ngập trời đang lao tới, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng, con ngươi đen nhánh dần dần ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi giơ chân lên, sau đó giẫm một cái.
oanh!
Gió lốc linh lực trực tiếp lấy hắn làm tâm điểm, đột nhiên quét ngược ra, tràn ngập thiên địa.
banh banh banh!
Gió lốc linh lực quét qua, hàng vạn đạo huyết ảnh đang lao tới bỗng nhiên chậm lại, bọn chúng bộc phát ra tiếng rít gào kinh hãi tới cực độ, nhưng mà thanh âm vừa mới truyền ra, thân thể của bọn chúng đã bị linh lực đáng sợ đánh vào, liên tiếp nổ thành huyết vụ đầy trời...ngắn ngủi thời gian mấy chục hơi thờ, trên bầu trời, tất cả huyết ảnh đã bị diệt trừ sạch sẽ.
Thành thị tràn ngập âm thanh rít gào, lúc này đột nhiên tĩnh mịch.
Trong thành thị, những người dân vốn đang chuẩn bị chờ chết lại ngơ ngác nhìn cảnh này, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, bọn họ không thể nghĩ tới, bỏng người kia chĩ nhẹ nhàng dậm chân một cái, những tên ác ma vô địch trong mắt bọn họ lại giống như ruồi muỗi, bị giết sạch sẽ.
Bọn họ cứng ngắc quay đầu lại, nhìn bên trong màn sương máu, một thanh niên cao ráo, sắc mặt bình tĩnh, sau đó, thân thể bọn họ bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Trước người Mục Trần, thiếu nữ thanh tú kia cũng run rẩy nhìn một màn này, một khắc sau, nàng chợt run rẩy hướng về phía Mục Trần quỳ xuống.
Cùng lúc đó, thanh âm khàn khàn, thê lương đến cực hạn của thiếu nữ vang lên.
- Thiên thần đại nhân, cầu xin ngài cứu vớt chúng ta!
ở trong mắt của nàng, người có thể dễ dàng chém giết đám ác ma như thế, ngoại trừ thiên thần trong truyền thuyết ra thì còn có thể là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.